Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 340. Người của Hổ Phách đến



Chương 340. Người của Hổ Phách đến



Nhiều cư dân mạng thậm chí còn tin rằng Phong Kỳ sẽ dẫn dắt nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới của tu luyện học.Dù sao ở độ tuổi của hắn, có thể nói rằng chưa có ai đạt được thành tích như vậy trước đây.Nếu như trước khi biết chân tướng, Viện Trưởng Viện Nghiên cứu Hổ Phách đặc biệt tới tìm hắn, hắn sẽ có chút đắc ý.Nói cho cùng ước mơ của hắn là được gia nhập Viện Nghiên cứu Hổ Phách.Nhưng sau khi biết Viện Nghiên cứu Hổ Phách bị sinh vật trận địa xâm nhập, hắn chỉ muốn tiêu diệt đối phương.Nghĩ đến đây, Phong Kỳ liền nói:"Thầy, nhập học sớm có ích lợi gì, không phải thầy muốn em lưu lại học viện giảng dạy sao?""Tôi đương nhiên hy vọng trò có thể ở lại, nhưng tôi cũng biết, dựa vào tiềm lực của trò kỳ thực có thể lựa chọn tốt hơn, sau khi tốt nghiệp đi tới Viện Nghiên cứu Hổ Phách, có thể để cho trò hoàn toàn tỏa sáng.""Được, em lập tức tới." Sau khi cúp điện thoại, Phong Kỳ nhìn Lâm Nhiễm bên cạnh và nói:"Anh có việc phải đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, cậu đi thư viện nghiên cứu trước."Nghe những lời này, Lâm Nhiễm nhếch mép cười:"Anh Kỳ, nếu như em đoán không sai, thì Viện Nghiên cứu Hổ Phách chắc là muốn sớm tuyển chọn anh, về sau nói không chừng chúng ta có thể trở thành đồng nghiệp."“Anh không có hứng thú với Viện Nghiên cứu Hổ Phách, có lẽ sau này anh sẽ đi Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ.”"Anh nghiêm túc?" Lâm Nhiễm nghe được những lời này rất kinh ngạc.“Có lẽ.” Hắn không để ý đến Lâm Nhiễm đang rối rắm, lập tức đi đến phòng hiệu trưởng.Thực ra Phong Kỳ không phải nói nhảm về những gì Lâm Nhiễm nói, mà hắn thực sự đang suy nghĩ về điều đó.Một trong những hướng tham khảo của hắn cho dòng thời gian tiếp theo là đích thân thâm nhập vào Viện Nghiên cứu Hổ Phách hoặc Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ để lấy thông tin nội bộ.Nhưng so với Viện Nghiên cứu Hổ Phách, hắn thực sự thích Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ hơn.Ngoài sự cám dỗ để kiểm soát Tiểu Hắc, còn có một lý do quan trọng khác.So sánh giữa hai viện nghiên cứu, xâm nhập Viện Nghiên cứu Hổ Phách rõ ràng nguy hiểm cao hơn, thậm chí còn có nguy cơ bại lộ bí mật của chính mình.Nếu hắn bị Mê Vụ chi chủ chọn làm kẻ ký sinh, thì sẽ có nguy cơ bị lộ thông tin ký ức.Hắn không chắc liệu Mê Vụ chi chủ có thể lấy được ký ức của vật chủ sau khi ý thức của hắn bị ăn mòn hay không, nhưng nếu như có thể thu được ký ức, vậy thì tất cả thông tin lưu lại trong tương lai có thể bị sai lệch.Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.Nếu so sánh, rủi ro của Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ ít hơn nhiều.Ít nhất sau khi đọc thông tin trí nhớ của Nhạc Bình An, hắn phát hiện ra rằng các biện pháp kiểm soát con người của Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ không quá ác độc và rủi ro vẫn nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được.Vì vậy, nếu ở dòng tương lai, Phong Kỳ chọn để xâm nhập vào các thế lực trận địa giữa Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ và Viện Nghiên cứu Hổ Phách, đương nhiên Viện Nghiên cứu Khoa Học Công Nghệ sẽ đáng tin cậy hơn.Ngay cả khi hắn không tìm được cách kiểm soát Tiểu Hắc, hắn cũng có thể thu được rất nhiều thông tin hữu ích.Nếu hắn tìm được cách điều khiển Tiểu Hắc, thì việc bước vào giấc mơ tương lai sẽ giống như mở "hack", bắt đầu con đường vô địch.Suy nghĩ miên man, Phong Kỳ đã đến trước cửa phòng hiệu trưởng.Sau khi gõ cửa, giọng nói của Bạch Phù Sinh từ bên trong vọng ra:“Vào đi.”Đẩy cửa ra, Phong Kỳ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa.Ông ta đeo một cặp kính không gọng, tóc cắt ngắn, mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo sơ mi xắn lên đến giữa cánh tay để lộ làn da màu lúa mì, đôi mắt sâu và sống mũi cao, ông ta đang ngồi trên trên ghế sofa trò chuyện với Bạch Phù Sinh với nụ cười trên môi.Thấy Phong Kỳ đẩy cửa vào, tất cả đều đổ dồn sự chú ý vào hắn.“Sư công, Viện trưởng Lưu.” Phong Kỳ lập tức chào hỏi.“Nào, ngồi đi.” Bạch Phù Sinh cười vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh.Phong Kỳ không câu nệ ngay lập tức ngồi xuống trước chiếc ghế dài bên trái của Bạch Phù Sinh, đối mặt với Viện trưởng Lưu.Sau khi Bạch Phù Sinh giới thiệu, Viện trưởng Lưu nhìn Phong Kỳ một cách cẩn thận, sau đó mỉm cười và nói:"Tuổi trẻ tài cao, mới bước chân vào học phủ chưa bao lâu mà đã có thể đạt được thành tích như vậy, ta rất coi trọng tương lai của cậu."Đối mặt khen ngợi, Phong Kỳ vẻ mặt khiêm tốn nói:“Không đâu, đều là do lão sư của tôi dạy cả”."Tôi đã nói chuyện với lão Bạch, giáo viên cũ của cậu là Vương Tấn Thăng phải không? Nhắc tới cũng thật đáng tiếc, trước đây Vương Tấn Thăng là một ngôi sao sáng mà ta rất xem trọng. Ta cũng từng nghĩ đến việc bồi dưỡng hắn. Đáng tiếc, hắn nhất quyết đi theo con đường của mình, không nghe lời khuyên gì cả." Nói xong, trên khuôn mặt Viện trưởng Lưu lộ ra vẻ hối hận. Hết chương 340.



Bạn cần đăng nhập để bình luận