Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 146. Ác ma đầu dê



Chương 146. Ác ma đầu dê



"Ta sợ sao? Nếu không phải cái mạng này quá đáng tiền, ta hiện tại liền trở về đại chiến ba trăm hiệp với tiểu Hắc." Phong Kỳ nhịn không được phản bác.[Ba trăm hiệp? Căng chết mới nửa hiệp, khuyên ngươi trong lòng ít nhiều cũng có chút tự mình hiểu lấy. ]Phong Kỳ: ...Quái thụ không chèo chống được bao lâu, trong lúc trao đổi với lời tự thuật hắn cũng không dừng lại bước chân, vừa chạy vừa không ngừng quan sát bốn phía, khát vọng có một sinh vật trận địa dũng cảm đi ra giải cứu hắn thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.Tiếp tục chạy về phía trước, hắn phát hiện phía trước có một một tòa nhà kì lạ.Mặt ngoài tòa nhà này mọc đầy rêu màu máu, giúp sửa chữa những khiếm khuyết trong tòa nhà đổ nát và chèo chống tòa nhà này không bị sụp đổ.Cùng lúc đó, hắn rất xa đã thấy Ác ma đầu dê nhanh chóng bò lên tòa nhà này, sau đó chui vào một cửa hang."Chính là ngươi rồi!"Ý thức được nơi này có thể là hang ổ của Ác ma đầu dê, hắn nhanh chóng quyết định đi theo vào.Làm như vậy có lẽ còn có một đường sinh cơ, nếu hắn tiếp tục chạy vội ở bên ngoài thì chỉ có một con đường chết.Trong khi chạy, bóng dáng của tiểu Hắc lại lần nữa xuất hiện phía sau hắn.Lúc này đã đi tới chân tường tòa nhà cổ quái, Phong Kỳ nhảy người lên, bắt được rêu thịt và ra sức bò lên trênNhững rêu thịt này dường như bị kích hoạt, những xúc tua nhỏ ở mặt ngoài nhúc nhích, bắt đầu lôi kéo thân thể của hắn, khiến hắn leo lên càng thêm gian nan.Sau nhiều phen nỗ lực, cuối cùng hắn cũng bò đến cửa hang.Lúc này, tiểu Hắc đã cách hắn không đến ba mươi mét.Không do dự, hắn lao thẳng vào cửa hang màu đỏ máu, trực tiếp đi vào bên trong.Lối đi trong hang giống như có sinh mệnh, không ngừng ngọ nguậy, đi ở bên trong giống như là tiến vào trong cơ thể một loại sinh vật nào đó, quả thực rất quỷ dị.Chạy chậm tiến lên và rẽ phải ở nơi cuối cùng.Hiện ra trước mắt hắn là một cánh đồng có kích thước như một sân bóng rổ.Một đàn Ác ma đầu dê quỳ trên mặt đất, đang cúng bái một pho tượng kỳ lạ.Lúc này, bóng dáng của tiểu Hắc xuất hiện sau lưng của hắn, một làn gió lạnh đánh tới, Phong Kỳ không lo được quá nhiều, lập tức chạy về phía đám Ác ma đầu dê.Phát hiện bóng dáng của tiểu Hắc, đám Ác ma đầu dê lập tức xao động, và ngọn lửa bùng cháy trên cơ thể chúng.Phong Kỳ vốn cho rằng mình sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của Ác ma đầu dê, lại không nghĩa rằng bọn chúng lại chủ động tấn công tiểu Hắc.Chiến đấu nổ ra, Phong Kỳ bị ép núp ở góc khuất quan chiến, chờ đợi cơ hội đi ra ngoài từ lối vào.Trong lúc xem cuộc chiến, ánh mắt của hắn quét về pho tượng bằng thịt cách đó không xa.Pho tượng thịt này không biết được chế tạo bằng chất liệu gì, bên ngoài khi thì sáng bóng như kim loại, khi thì lại nhúc nhích như da thịt, giống như có sinh mệnh.Hắn còn chú ý tới, trên trán pho tượng còn khảm một viên phù văn tinh thạch có màu đỏ tươi.[Phát hiện đồ tốt, trong pho tượng này có sinh mệnh, xử lý nó!]Đúng lúc này, thanh âm của lời tự thuật vang lên trong đầu hắn.Nghe được lời tự thuật nhắc nhở, Phong Kỳ liếc qua pho tượng thần bí cách đó không xa.Pho tượng cao chừng 1 mét, có bề ngoài tương tự với ác ma đầu dê, trên trán khắc hình sao sáu cánh, chỗ chính giữa được khảm một Phù Văn Tinh Thạch màu máu.Lời tự thuật sẽ không nhắc nhở vô nghĩa, hiển nhiên là giết sinh mệnh trong pho tượng có thể mang đến cho hắn năng lực không tưởng.Trước khi hành động, hắn quét mắt nhìn lối vào, lúc này Tiểu Hắc đã bạo phát chiến đấu với đám ác ma đầu dê.Chỗ đáng sợ nhất của Tiểu Hắc là gần như không bị tổn hại thân thể, bộ vị bị tấn công sẽ nháy mắt sương mù hóa, sau đó khôi phục nguyên dạng, làm nó có thể bất bại trước mặt bất kì đối thủ nào.Lúc ấy hắn cho rằng năng lực Tiểu Hắc là hóa giải tổn thương vật lý, nhưng hiện giờ nhìn thân thể Tiểu Hắc hóa thành sương mù, nhẹ nhàng hấp thu ngọn lửa đám ác ma đầu dê phụt ra, hắn mới hiểu được Tiểu Hắc khủng bố bao nhiêu.Vô luận là kiểu tấn công nào, Tiểu Hắc đều có năng lực ứng đối.Năng lực cường hãn này, làm hắn tê dại da đầu, hoàn toàn không tìm được cách đối phó.Thừa dịp ác ma đầu dê vây công Tiểu Hắc, hắn rón ra rón rén đến gần pho tượng thần bí.Đi đến trước mặt pho tượng thần bí, hít sâu một hơi, hắn chợt vung nắm đấm đánh xuống đầu pho tượng.Nắm đấm chạm vào Phù Văn Tinh Thạch trên trán pho tượng thần bí, mặt ngoài pho tượng gợn lên từng cuộn sóng màu máu, một quyền này không đánh nát pho tượng thần bí, ngược lại sức mạnh trong pho tượng bùng nổ chấn đến hắn liên tiếp lui về sau vài bước.Chưa từ bỏ ý định, hắn tiến lên lần thứ hai, vung nắm đấm đánh xuống đầu pho tượng.Lần này nắm đấm còn chưa tới gần pho tượng, hắn đã cảm giác được pho tượng trước mặt xuất hiện một tầng chắn trong suốt, chặn lại nắm tay hắn chạm tới pho tượng. Hết chương 146.



Bạn cần đăng nhập để bình luận