Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian

Chương 63. Vậy thật đúng là kinh dị (2)



Chương 63. Vậy thật đúng là kinh dị (2)



Sinh vật trận địa một sừng có vẻ rất kiêng kị Tiểu Hắc, phát ra một tiếng uy hiếp rống giận xong, lực chú ý hoàn toàn chuyển dời lên thân Tiểu Hắc.Đối mặt sinh vật trận địa một sừng khiêu khích, Tiểu Hắc vẫn giữ tư thái lãnh khốc vô tình, không nhanh không chậm đến gần Phong Kỳ.Sinh vật trận địa một sừng lần thứ hai rống giận, như bị kích thích, chân trước đào đất, cúi đầu vọt về phía trước.Phát hiện không thích hợp, Phong Kỳ quyết đoán nhào qua bên phải.Cũng may mục tiêu của sinh vật trận địa một sừng vốn không phải hắn, làm hắn hiểm hiểm tránh thoát bị bạo lực va chạm.Ngã xuống đất, quay người một vòng ổn định thân thể, hắn xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy sinh vật trận địa một sừng đã rất gần Tiểu Hắc, chiếc sừng được khảm Phù Văn Tinh Thạch đâm mạnh vào Tiểu Hắc.Ầm!Cùng với một tiếng vang lớn, thân hình Tiểu Hắc bay ngược ra ngoài.Ngay khi Phong Kỳ cho rằng, Tiểu Hắc sẽ bay ra rất xa, một màn thần kỳ xảy ra.Thân thể được sương đen bao phủ của Tiểu Hắc bỗng khuếch tán, hóa thành một đoàn mây đen, theo sau chợt ngưng tụ thân hình ở chỗ đứng ban nãy, đánh tan kích thích từ cú húc bạo lực vừa rồi.“Oa, chiêu này soái!”Thấy tấn công vật lý không có hiệu quả với Tiểu Hắc, Phong Kỳ trừng lớn mắt, kế đó quyết đoán xoay người chạy.Hiện tại là thời cơ rời đi tốt nhất, nếu không chờ Tiểu Hắc xử lý sinh vật trận địa một sừng xong, tiếp theo sẽ đến phiên hắn.Chạy như điên đi ra con phố, hắn vốn định lập tức trở về Khu Tránh Nạn Tinh Thành.Lại phát hiện vô số dây đằng màu tím mấp máy vặn vẹo, như mạng nhện bao trùm toàn bộ con phố, những sợi dây đằng như có sự sống, có thể rõ ràng thấy chất lỏng bên trong dây đằng đang chuyển động.Phong Kỳ xuất hiện, đánh vỡ bình tĩnh nơi này, từng sợi dây đằng vặn vẹo, chậm rãi đến gần hắn.Liên tiếp đụng phải quái vật nội địa, trong lòng hắn hùng hổ, lại chỉ phải quay đầu tiếp tục chạy như điên theo hướng đông.Nhìn từ ven đường, hắn phát hiện, càng đi về hướng đông, tần suất quái vật nội địa xuất hiện càng cao.Mới vừa tránh thoát dây đằng đuổi giết, chưa kịp nghỉ ngơi, hắn lại xui xẻo bị một con chó dữ cao 3 mét tập kích.Khi bị đuổi theo, hắn lập tức trốn vào một tiểu khu rách nát.Tiểu khu này che kín rêu xanh và cỏ dại, nói là tiểu khu, càng như là rừng cây nguyên thủy.Chạy chậm đi lên tầng 3 tiểu khu, hắn đá văng một cánh cửa bên trái hành lang, thoăn thoắt trốn vào.Vì bảo hiểm, hắn quyết định tạm trốn trong tiểu khu, chờ bên ngoài yên tĩnh sẽ ra ngoài tra xét tình huống.Nhìn quanh bốn phía, căn phòng này tích đầy tro bụi và mạng nhện, cực kì bừa bộn, trên sàn nhà rậm rạp vết rạn còn ịn những dấu đỏ sậm, dụng cụ kim loại ở đây, bao gồm khóa cửa đều đã rỉ sắt, đồ ăn trong tủ lạnh cũng bị hủ bại biến chất, chạm vào sẽ tán thành tro.Tìm tòi một vòng, hắn phát hiện vật phẩm duy nhất có thể sử dụng trong phòng chỉ có một chiếc bút máy không rõ chất liệu.Phong Kỳ ăn không ngồi rồi, dứt khoát ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ.Đây là lần đầu tiên hắn sống lâu chừng này ở mộng cảnh tương lai, hiện tại còn có thể sống bao lâu, lòng hắn cũng thấp thỏm.Theo thời gian trôi đi, bên ngoài bỗng mưa to, mây đen che đậy vầng trăng vành vạch màu máu, tầm mắt bị bóng tối bao phủ.Cùng với từng tiếng gầm rú, bên ngoài sấm sét ầm ầm.Hắn không biết chó dữ đã rời đi chưa, chỉ phải rụt trong góc phòng, cảnh giác nghe động tĩnh ngoài phòng.Lúc này một tia chớp màu tím xẹt qua chân trời, theo sát đó là tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, không trung chợt sáng lên, căn phòng cũng bị tia chớp chiếu sáng.Nương theo ánh sáng, hắn bỗng phát hiện, không biết từ bao giờ, bên trái mình xuất hiện một thân ảnh nhỏ gầy, còn chưa nhìn kỹ, tầm mắt lại bị bóng tối bao phủ.“Cái thứ gì!”[Không chừng là con chuột bự!]Phong Kỳ:???Trong bóng đêm, hắn nhận thấy thân ảnh nhỏ gầy cuộn tròn bên sườn trái đang chậm rãi tới gần mình, kế đó bỗng ôm lấy cánh tay hắn, hơi thở âm lãnh tức khắc đánh úp lại, làm hắn không nhịn được run lập cập.“Em…… Sợ!” Thân ảnh nhỏ gầy phát ra tiếng trẻ con non nớt.Nghe được ngôn ngữ quen thuộc, hắn tức khắc hoảng loạn, quay đầu nhìn bên phải, run giọng nói:“Cậu em à, anh còn sợ hơn em á, con mẹ nó, anh nhớ rõ trong phòng hẳn chỉ có một mình anh mới đúng.”[Trời ạ, là ma sao? Sinh vật trận địa có cả ma? Vậy thật đúng là kinh dị.]Phong Kỳ:……Lời tự thuật phun tào một phen, làm hắn càng khẩn trương, không nhịn được phẫn nộ quát:“Câm miệng, bố mày không sợ.”Phong Kỳ biết rất ít về mộng cảnh tương lai.Thông qua tư liệu dữ liệu cơ sở của Khu Tránh Nạn Tinh Thành, hắn biết thế giới 1500 năm sau đã hoàn toàn bị trận địa bao trùm.Mà thế giới sau khi bị trận địa bao trùm, sẽ biến thành cái gì, hắn không thể nào biết được.Cơ bản có thể khẳng định là, thế giới này đã không tồn tại người sống.Hiện giờ cảm thụ được sự lạnh lẽo thấu xương truyền đến từ tay trái, hắn hoảng loạn.Lúc này một tia chớp xẹt qua, hắn thấy rõ thân ảnh nhỏ gầy bên trái. Hết chương 63.



Bạn cần đăng nhập để bình luận