Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 80: Bất luận như thế nào, phải đuổi ra khỏi Lục Ngang! (cầu đuổi theo đọc )

Chương 80: Bất luận thế nào, phải đuổi Lục Ngang ra khỏi đây! (cầu theo dõi đọc)
Trên võ đài.
Trong lòng Lục Ngang mừng rỡ, nhưng sắc mặt lại nghiêm túc. Đối với Đinh Thăng hùng hổ dọa người, tràn đầy lời khiển trách, ánh mắt của hắn không hề nhượng bộ.
Khi Đinh Thăng phê bình ngừng lại, Lục Ngang mở miệng nói: "Đinh lão sư, ý của ngài là, bài hát « Tình thiên » này, ca từ quá đơn giản?"
"Hừ hừ?" Đinh Thăng ra vẻ đương nhiên, "Ngươi thấy không đơn giản sao?"
"Được, chúng ta sẽ phân tích từng câu từng chữ."
"Câu đầu tiên, chuyện kể về Tiểu Hoàng Hoa, từ khi ra đời đã bay đi."
"Chuyện gì? Có liên quan gì đến Tiểu Hoàng Hoa?"
"Bay đi đâu?"
"Nghe thì có vẻ kể nhiều chuyện, nhưng lại không nói gì cả."
"Đoạn ca từ này, vừa nói chuyện, vừa nói Tiểu Hoàng Hoa, ra đời, bay, anh xem, viết cái gì đây?"
"Đây là cách viết ca từ sao?"
"Thậm chí còn không bằng ca từ « Ly Nhân Sầu » mà anh trình diễn trước đó, có độ sâu hơn nhiều!"
"Tại sao càng viết càng thụt lùi?"
"Được, chúng ta hãy sang câu tiếp theo, đặc biệt là câu này."
"Cái gì mà Re So So Si Do Si La, So La Si Si gì đó."
"Đây là cái gì?"
"Tiếng Anh à?"
"Hay là nốt nhạc?"
"Anh có biết cái gì là thi từ không?"
"Thi từ là nghệ thuật văn học thể hiện tâm hồn, dựa theo yêu cầu về luật, dùng lời lẽ cô đọng, trình bày ý tứ sâu sắc, bộc lộ tình cảm dạt dào cùng những ý tưởng phong phú, để thể hiện một cách tập trung cao độ đời sống xã hội và thế giới tinh thần của nhân loại!"
"Anh xem anh viết cái gì vậy?"
"Những thứ liên tục không biết là nốt nhạc hay tiếng Anh, làm sao mà diễn tả xã hội và thế giới tinh thần của con người được?"
"Đúng, ca từ của nhạc thị trường không có yêu cầu cao về việc gọt giũa từ ngữ, lập ý hay thậm chí là luật như vậy."
"Nhưng anh đưa ra một ca khúc mà ca từ đơn giản, lại còn ra vẻ ta đây nhất thiên hạ."
"Sao? Anh thấy hay lắm sao?"
"Nên biết, rõ ràng thân phận của anh chỉ là Luyện Tập Sinh thôi."
"Không biết còn tưởng anh mới là người trong ban giám khảo."
Đinh Thăng một phen phê bình, đầu tiên là chê ca từ không có chiều sâu, sau đó chọn vài câu ra để chỉ trích văn tự đơn giản.
Cuối cùng lại đem sự tự tin của Lục Ngang trên sân khấu, đánh tráo thành tự phụ, trực tiếp chỉ trích là cuồng vọng tự đại.
Liên tiếp công kích như vậy, khiến những khán giả chưa kịp hiểu chuyện cũng bối rối theo.
Nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng lại thấy có gì đó sai sai.
Nhất thời không biết rốt cuộc là sai chỗ nào.
Hiện trường nhất thời chìm vào yên lặng hoàn toàn.
Những người ủng hộ Lục Ngang bắt đầu nghĩ xem những điều Đinh Thăng vừa nói có chỗ nào không đúng.
Còn những người ghét Lục Ngang thì đang hả hê, tỏ vẻ tán thành.
Trên võ đài.
Lục Ngang vẫn đều đặn gật đầu theo lời phê bình kéo dài của Đinh Thăng, tỏ vẻ mình vẫn đang lắng nghe.
Bất quá, trong lòng thì lắc đầu.
Cái đồ quỷ gì vậy.
Chê cũng không biết cách chê.
Ta còn thấy nóng ruột thay cho ngươi!
Bài hát này cho dù ngươi nghe không hiểu, thì phản ứng của khán giả cũng đủ chứng minh rồi chứ?
Sao cứ phải chê bài hát vậy?
Không thể từ trình độ biểu diễn mà chê sao?
Chắc chắn ta biểu diễn vẫn còn chỗ nào đó chưa tốt mà!
Thật là không biết bao nhiêu năm qua những nhà phê bình âm nhạc làm gì.
Nhận hối lộ nhiều quá nên trình độ cũng thoái hóa rồi!
Đương nhiên, hắn thấy chuyện này cũng tốt.
Nếu phê bình hoàn mỹ quá, hắn lại không tìm được lý do thích hợp để phản bác.
Mục tiêu của hắn là, khiến ban giám khảo nổi trận lôi đình.
Lại khiến người ngoài cảm thấy hắn để tâm, chứ không phải đang cố tình gây sự.
Như vậy, vừa đạt được mục đích đắc tội với các bậc tiền bối trong giới giải trí, vừa vui vẻ đuổi ra khỏi vòng loại.
Đến khi cha mẹ hỏi tại sao hắn bỏ thi về nhà, biết được ngọn ngành sau, sẽ lại càng xót xa cho hắn.
Tuyệt đối sẽ không có bất cứ sơ hở nào.
Hoàn hảo!
Lục Ngang thấy Đinh Thăng lại vừa phê bình xong một hồi, không có ý định nói tiếp, liền nói: "Đinh lão sư, ngài vừa nói rất hiểu về sáng tác ca từ, lại chê ca từ của tôi quá đơn giản và nhạt nhẽo, vậy bây giờ ngài có thể làm mẫu cho tôi, hoặc là chỉnh sửa giúp tôi, ca từ thế nào thì mới đúng theo lời ngài nói."
"Có luật lệ nghiêm ngặt, diễn đạt cô đọng, ý tứ sâu xa, tình cảm dạt dào và ý tưởng phong phú?"
Hắn lại tham khảo những lời kinh điển của V AVA, ném vấn đề ngược lại cho Đinh Thăng.
Đến khi Đinh Thăng không thể trả lời, chính là lúc hắn toàn lực phản công.
Hắn không tin Đinh Thăng có thể ngay lập tức giải đáp được.
Nếu có tài cán đó, đã chẳng đến mức phê bình cũng không xong.
Khóe mắt Đinh Thăng giật một cái, hắn nhất thời bực bội, không ngờ Lục Ngang lại nhắc lại vấn đề này.
Nhất thời không khỏi lại nghẹn lời.
Hắn là nhà phê bình, có thể thao thao bất tuyệt phê bình rất nhiều thứ.
Nhưng lại không thể sửa đổi hay điều chỉnh cụ thể một ca khúc nào đó.
Không chỉ hắn, mà các nhà phê bình khác cũng không ai làm được.
Hắn sửa lại tư thế ngồi, dựa vào lưng ghế, tuy trong lòng cứng họng nhưng trên mặt lại tỏ ra rất mạnh mẽ: "Đây không phải việc ta phải làm."
"Oh, tóm lại là, Đinh lão sư, ngài vẫn không biết chứ gì~?"
"Ngài không biết mà còn dạy tôi, nói lý thuyết suông một tràng, làm gì vậy?"
"Cảm giác có vẻ hơi lý thuyết sáo rỗng."
"Đinh lão sư ngài phê bình, có lẽ có đạo lý."
"Nhưng chỉ có thể đại diện cho quan điểm cá nhân của một mình ngài."
"« Bị coi thường » bị ngài chê bai đủ điều, nhưng cuối cùng thì sao?"
"Nhưng nó lại được mọi người ca ngợi."
"Ngược lại tôi lại từng nghe qua những bài hát được Đinh lão sư ngài khen ngợi không ít, mà có thấy bài nào có tiếng tăm đâu."
"Cho nên, tôi cảm thấy lão sư ngài nên xem lại, xem gu thẩm mỹ của mình có hoàn toàn không phù hợp với thị hiếu đại chúng hay không."
"Thế nào là một bài hát hay?"
"Là bài hát có thể làm cho nhiều người nghe yêu thích."
"Bất kể là đơn giản, phức tạp, tích cực hay bi thương, chỉ cần được đại chúng yêu mến, thì đó chính là một bài hát hay."
"Nói về đánh giá của ngài với « Tình thiên », tôi không đồng ý."
"Từ ngữ trau chuốt đơn giản, không có nghĩa là nội dung đơn giản."
"Về phần âm nhạc tệ hay không, tôi nghĩ người nghe sẽ cho ra đáp án."
"Nếu như mọi người đều cảm thấy hay, mà mình ngài lại thấy không hay."
"Tôi nghĩ nên suy nghĩ lại, là do ngài đấy."
Giọng của Lục Ngang rất ôn hòa, không hề giống Đinh Thăng, tràn đầy cảm xúc.
Nhưng mà ý tứ mà lời nói của hắn truyền đạt ra, cũng giống như đang hung hổ dọa người.
Đầu tiên là ném câu hỏi "Ca từ đơn giản, vậy phải điều chỉnh như thế nào" cho Đinh Thăng.
Khi Đinh Thăng nghẹn lời, thì chỉ ra rằng Đinh Thăng là người lý luận suông.
Chỉ biết nói sảng, chứ không giúp được gì cả.
Lại ném ra bài « Bị coi thường » bị Đinh Thăng chỉ trích một trận, sau đó phát hành lại thành công lớn.
Thuận thế kể ra việc từng xem qua các bài hát được Đinh Thăng khen ngợi, không một bài nào nổi tiếng.
Chỉ ra rằng con mắt của Đinh Thăng có vấn đề.
Là người của ban giám khảo mà lại không có con mắt nhìn người.
Quá cay nghiệt!
Cuối cùng lại tung ra quan điểm "Thực hành mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý", "Mèo trắng hay mèo đen, bắt được chuột là mèo giỏi".
Trực tiếp bác bỏ kết luận của Đinh Thăng.
Ngài là ban giám khảo, không sai.
Có quyền quyết định sự sống chết của thí sinh.
Nhưng ta lại nghĩ rằng, lời ngài nói không có giá trị!
Việc người xem thích hay không, mới là tiêu chuẩn duy nhất.
Lời ngầm, thậm chí là tước đoạt cả quyền quyết định của ban giám khảo.
Mặt của Đinh Thăng lại càng đen thêm.
Hắn vừa mở miệng đã muốn phản bác.
Nhưng mà khi há miệng, lời nói lại bị nghẹn lại.
Lại nghĩ không ra bất kỳ lời lẽ nào có sức phản kích.
Lời nói lần này còn chẳng đâu vào đâu, nhưng lại khiến một số khán giả cười ồ lên.
Quá trớ trêu rồi!
Dưới sân khấu, tiếng cười tuy không lớn, nhưng ở một không gian yên tĩnh thế này lại có thể nghe thấy rõ ràng.
Tay Đinh Thăng lúc này cũng vì tức giận mà run rẩy.
Sự chán ghét và hận ý sâu sắc trỗi dậy trong lòng hắn.
Hắn thề, bất luận thế nào, cũng phải đuổi Lục Ngang ra khỏi đây!
Để cho Lục Ngang cả đời không có cơ hội bước chân vào giới giải trí nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận