Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 164: Vì giấc mộng mà hít thở không thông 【 canh hai 】 2

Chương 164: Vì giấc mộng mà nghẹt thở 【 canh hai 】 Mọi người ai nấy đều vui vẻ quá. Hôm nay đi xem phim với tiệc đứng cấp công ty thôi mà, cũng bình thường thôi, mà mọi người còn vui như vậy được. Chắc chắn là vì công ty tốt, ông chủ giỏi! Cho nên mới cười tươi rói như thế. Trên mạng, nàng từng thấy những lời giễu cợt như "chiếm dụng ngày nghỉ, nội dung khô khan chán ngắt, ăn chung chỉ là nịnh nọt lãnh đạo thôi", ở Phổ Kiệt thì một cái cũng không có. Thậm chí còn cho mọi người nghỉ thêm một ngày, xem như bù lại việc đoàn kiến chiếm dụng giờ làm việc. Phổ Kiệt, đúng là quá tuyệt vời luôn.
Ngày thứ hai, khi Lục Ngang tỉnh lại, thì mặt trời đã lên cao quá đầu rồi. Mặc dù hắn không thích uống rượu cho lắm, nhưng tối hôm qua ở KTV, cũng đã uống mấy chai bia. Mặc quần áo chỉnh tề, ngáp một tiếng, hắn cầm điện thoại di động trên bàn lên, thấy có ba cuộc gọi nhỡ. Lạc Thi? Nàng tìm ta có chuyện gì? Hắn gãi đầu. Từ sau khi "Sáng tạo 001" kết thúc, chín người đứng đầu hợp thành một nhóm nhạc tên là "Mềm mại thiếu nữ 001". Lạc Thi cùng Từ Tuyên Nghi vẫn luôn bận rộn nhận đủ loại thông báo, tham gia các hoạt động. Đặc biệt là hai người này lại là thành viên chủ chốt của nhóm, bận tối tăm mặt mày. Có lúc hắn nhắn tin cho hai người này, thì hai nàng cũng phải rất lâu sau mới trả lời. Sao hôm nay Lạc Thi đột nhiên gọi điện thoại cho hắn, còn gọi liền ba cuộc?
Hắn gọi lại: "Lạc Thi, xin lỗi nhé, buổi sáng ta bận quá, vừa mới nhìn điện thoại thôi."
"À? Đến công ty của ta?"
"Đại diện phái Hiểu Dương Quang?"
"Ừm, mai mười giờ sáng, ở công ty của ta gặp nhé."
Đại diện phái Hiểu Dương Quang tới công ty nói chuyện với hắn? Hắn có chút không hiểu ra sao. Cũng không nghe Tiết Khiêm ca nói Hiểu Dương Quang tìm hắn có chuyện gì mà! Chẳng lẽ là thúc hắn ra album? Thúc ép quá nên đến tận công ty luôn? Nghĩ một lúc, không có manh mối gì, hắn liền không nghĩ nhiều nữa. Lĩnh vực âm nhạc, dù sao hắn cũng đang "nằm ngang" rồi. Sau khi Đinh Thăng, Vương Húc nếm trái đắng, thì cũng chẳng ai tìm hắn gây sự nữa. Hắn cũng không tìm được cơ hội nào đắc tội với ai. Việc ra album này, có thể kéo được ngày nào thì hay ngày đó. Nếu sau này về nhà thừa kế gia sản, làm cho vui thì chơi một chút cũng được. Nhưng mà vì ra album, làm ảnh hưởng đến việc hắn về nhà, vậy thì cái mất còn nhiều hơn cái được.
Nhiều lúc, hắn rất nhớ cái thời cùng Đinh Thăng "túm nhau chí chóe". Cái cảm giác có thể bị phong sát bất cứ lúc nào, có thể cảm nhận được đang ở nhà, thật tuyệt. Cái cảm giác này, gọi là hi vọng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Ngang hiếm thấy dậy sớm như vậy. Mười giờ đúng đến công ty, hắn liền thấy Lạc Thi đang ngồi ở ghế sofa lớn khu tiếp khách, vừa xem điện thoại vừa nghe nhạc.
"Sớm thế?" Lục Ngang chào hỏi.
Lạc Thi ngẩng đầu thấy Lục Ngang, tháo tai nghe xuống: "Dạo này khá đấy chứ!"
"Không ngờ ngươi vừa hát hay, viết nhạc giỏi, mà làm phim cũng cừ khôi, "Vạn vạn không ngờ tới" ta tập nào cũng theo dõi cả đấy.""Nghe nói bộ phim này còn lấy được hơn mười triệu tiền tài trợ?"
"Đúng là kim cương Vương Lão Ngũ mà." Lạc Thi cười hì hì trêu ghẹo, nhưng nàng vừa dứt lời, lại thấy sau lưng Lục Ngang, còn có một cô gái dáng người cao gầy đi theo. Sắc mặt nàng nhất thời cứng đờ, trong lòng có chút không vui: "Vị này là?"
Lục Ngang không để ý đến vẻ mặt khác lạ của Lạc Thi, nói thẳng: "Cô ấy tên Quan Hiểu Y, là vệ sĩ của ta."
"Chào chị." Quan Hiểu Y khách khí gật đầu với Lạc Thi. Mặc dù chưa từng gặp Lạc Thi, nhưng nàng cũng từng nghe Lục Ngang nhắc đến vài lần. Biết được Lục Ngang và Lạc Thi có hợp tác. Chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, sao ánh mắt Lạc Thi lại có vẻ ác ý với nàng thế?
"Vệ sĩ?" Lạc Thi sắc mặt quái dị, "Ta lần đầu tiên thấy con gái làm vệ sĩ đấy."
Lục Ngang ho nhẹ một tiếng: "Cô ấy rất lợi hại, một mình có thể đánh mười thằng như ta đấy."
"Thật không đấy?" Lạc Thi có chút không tin.
Quan Hiểu Y khẽ mỉm cười, đối mặt với sự nghi ngờ, nàng chỉ có thể dùng hành động để chứng minh. Nàng lấy từ trong túi ra một chai Ma Đăng coca, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lạc Thi, nàng bóp nát chai coca đó. Mắt của Lạc Thi trợn tròn.
"Tiếng gì vậy?" Tiếng động lớn bất ngờ, thu hút sự chú ý của mọi người trong công ty.
"Không sao đâu, lon cô ca bị nổ ấy mà." Lục Ngang xua tay, bảo mọi người đừng ngạc nhiên, "Dao Động Tinh, anh cho người dọn dẹp chỗ này đi."
"Vâng, Lục tổng." Dịch Chấn Tinh liếc nhìn chỗ coca bị đổ trên mặt đất, lại nhìn vào cái chai méo mó trong tay Quan Hiểu Y. Vừa đi vừa lẩm bẩm: "Lon cô ca mà cũng nổ được á?"
Lạc Thi hậm hực liếc Quan Hiểu Y một cái, không dám tỏ ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào với nàng ta. Quá đáng sợ.
Lục Ngang dẫn Lạc Thi đến một chỗ khác gần khu làm việc, ở ghế sofa dài phía sau, rồi tiếp tục nói: "Có chuyện gì thế? Mà làm tiểu thư Lạc đây phải tự mình đến Phổ Kiệt?"
"Hai ngày trước còn thấy các ngươi ở Thâm Thành ghi hình tiết mục mà."
Lúc này Lạc Thi mới nhớ tới nàng đến đây có chuyện quan trọng: "Ghi hình xong rồi... hai ngày nay là thời gian nghỉ ngơi của chúng ta mà."
"Vừa hay, phái Hiểu Dương Quang có kế hoạch dời địa điểm ghi danh đến Ma Đô, chuẩn bị lập văn phòng làm việc ở Ma Đô, ta rảnh nên đến xem một chút."
Lục Ngang có chút kỳ lạ: "Không phải Quách lão ở Kinh Đô sao? Chuyển công ty đến Ma Đô có tiện không?"
Lạc Thi hơi kinh ngạc, việc phái Hiểu Dương Quang chuyển đến Ma Đô, vừa là để tiện hợp tác với Đông Ngu, chim cánh cụt. Đồng thời là để thuận tiện bàn giao lại việc quản lý phái Hiểu Dương Quang cho Lục Ngang sau này. Sao Lục Ngang lại không biết chuyện này?
Đơ ra một lúc, nàng mới nhớ ra, ba nàng đã nhắc tới chuyện này rất nhiều, nhưng tạm thời nó đang ở giai đoạn thương thảo, vẫn chưa xác nhận. Nên còn chưa tiết lộ cho Lục Ngang biết. Nếu như việc này thuộc về bí mật, nàng cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Do công ty quyết định thôi."
Lục Ngang gật đầu: "Dời đến chỗ nào?"
Lạc Thi chỉ chỉ dưới đất.
Mắt Lục Ngang đột nhiên mở to: "Chuyển đến đây á? Cao ốc Viễn Hào?"
Lạc Thi: "Đúng vậy, hợp đồng thuê hình như cũng đã ký rồi.""Ngay ở tầng 54 dưới lầu đấy."
Trong lòng Lục Ngang hẫng một nhịp, có chút lo lắng. Chẳng lẽ thân phận của mình đã bị bại lộ rồi sao?
Mẹ nó. Đây đúng là tin xấu mà. Nếu như thân phận bị bại lộ, để người ngoài biết hắn là người thừa kế của tập đoàn Viễn Hào. Chắc chắn những người có hy vọng sẽ lũ lượt kéo đến "liếm láp" hắn và phòng làm việc Phổ Kiệt cho coi. Đầu tư, tài trợ cái gì đó, có lẽ cũng sẽ bị "mòi" đến. Thế này thì làm sao còn thực hiện được đại nghiệp thất bại đây?
Chẳng phải thân phận của hắn trong nhà đã được phong tỏa rất kỹ rồi sao? Sẽ không đến mức như thế chứ?
Hắn thử hỏi: "Ngươi có nghe nói gì không?"
Lạc Thi ngẩn người: "Ngươi biết à?"
Sắc mặt Lục Ngang cứng đờ, chẳng lẽ thân phận của hắn thật sự bị bại lộ rồi sao?
Lạc Thi ngừng lại một lát, tiếp tục nói: "Mango TV liên hợp với chim cánh cụt tổ chức một chương trình mang tên "Ta là Ca Vương", dự kiến mời nhiều bậc tiền bối trong giới âm nhạc, một vài ca sĩ đỉnh phong tham gia.""Quách lão và chim cánh cụt cũng tiến cử ngươi.""Chỉ là hiện tại đang gặp một rắc rối lớn.""Theo quy định của giới giải trí, chỉ những người làm nhạc đã có album riêng mới được gọi là ca sĩ.""Mà chỉ có ca sĩ mới đủ điều kiện tham gia "Ta là Ca Vương".""Cho nên, sáng sớm vừa biết ta đến Ma Đô, Tảng Sáng đã bảo ta nói thẳng với ngươi, là hãy nhanh chóng ra một cái album đi, EP, single gì cũng được hết!""Có album trong tay, ít nhất người ta còn có phương pháp đánh giá.""Nếu như không có album, ngươi muốn tham gia chương trình này sẽ rất khó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận