Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 189: Ngươi cho ta là phô trương đi, khoa trương chỉ vì ta rất sợ

Trong tiếng vỗ tay vang lên, Trịnh Diệp Vĩ bước từ lối đi ra sân khấu. « Ta là Ca Vương » đã phát sóng hai tập, đây là buổi thu âm tập thứ 3. Người chiến thắng lớn nhất của hai tập trước không phải Lục Ngang, Lý Hưng An, mà cũng chẳng phải người cũ được lăng xê như Lưu Nhất Hàng. Mà là Hiểu Dương Quang, người ở cuối tập đầu tiên đã làm một cú lội ngược dòng, mang ca khúc « Năm tháng huy hoàng » làm mới lại làng nhạc Việt ngữ, chính là Trịnh Diệp Vĩ. Trịnh Diệp Vĩ cũng giành được hot search đầu tiên sau khi bước chân vào giới âm nhạc. Dựa vào các cuộc thảo luận của khán giả, cư dân mạпg đã đẩy chủ đề này lên top 10 hot search, chứ không phải dùng tiền để mua nhiệt độ như cách Lý Hưng An đã làm trước đây. Tân Ca Vương Việt ngữ cũng trở thành danh xưng mới nhất của hắn. Danh xưng này có được là nhờ vào độ nóng của « Năm tháng huy hoàng », cũng là sự công nhận sau khi Trịnh Diệp Vĩ dùng « Năm tháng huy hoàng » đánh bại chuẩn Ca Vương Lý Bân. Nhưng đây chỉ được xem như là một danh hiệu danh dự nào đó, chứ không phải hắn đã thật sự đạt đến đẳng cấp của Ca Vương. Ca Vương thật sự cần thời gian tôi luyện, cũng cần một bài, rồi một bài ca khúc kinh điển để chứng minh. Trịnh Diệp Vĩ bây giờ, mới chỉ đang bước trên con đường trở thành Ca Vương Việt ngữ mà thôi. Hôm nay, sự tò mò và mong đợi của khán giả dành cho Trịnh Diệp Vĩ đó là, liệu hắn có tiếp tục trình diễn ca khúc Việt ngữ không? Trên sân khấu này, liệu hắn sẽ không ngừng hướng đến Ca Vương Việt ngữ, hay lại chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, sau một bài hát thu hút sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng? Trên sân khấu. Tiết Khiêm sau khi chào hỏi sơ qua, đã nêu ra câu hỏi mà gần như tất cả khán giả đều tò mò: "Ở buổi trước, phần trình diễn Việt ngữ của anh rất xuất sắc, hôm nay anh sẽ tiếp tục biểu diễn ca khúc Việt ngữ chứ?" Trịnh Diệp Vĩ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta vẫn sẽ mang đến cho mọi người một ca khúc Việt ngữ." Sự kỳ vọng trong mắt các khán giả bỗng chốc tăng lên rất nhiều. Liệu có phải là một ca khúc giống như « Năm tháng huy hoàng » không? "Vậy xin mời Trịnh Diệp Vĩ mang đến ca khúc Việt ngữ của anh ấy!" Theo chân Tiết Khiêm rời khỏi sân khấu, đèn trên khán đài dần tắt, ánh đèn vũ đạo chiếu vào người Trịnh Diệp Vĩ. Trên màn hình lớn, thông tin về ca khúc được hiện lên: Ca khúc: « Phô trương » Biểu diễn: Trịnh Diệp Vĩ Viết lời: Lục Ngang Soạn nhạc: Lục Ngang Biên khúc: Lục Ngang Lại là một ca khúc do Lục Ngang sáng tác? Mặc dù đã có « Năm tháng huy hoàng » đi trước, mọi người không còn quá kinh ngạc về việc Lục Ngang sáng tác ca khúc Việt ngữ. Nhưng việc Lục Ngang liên tục có những sáng tác như vậy, ít nhiều gì cũng khiến khán giả có mặt tại đó cảm thấy kinh hãi. Có điều, chất lượng của ca khúc « Phô trương » lần này liệu có giữ vững được hay không? Một vài khán giả cẩn thận hơn đã để ý rằng, ánh đèn trên sân khấu hơi tối, ánh sáng chiếu lên lưng Trịnh Diệp Vĩ, khiến nửa người hắn ẩn trong bóng tối. Có chút tương đồng với phong cách vũ đạo của Lục Ngang trong « Chương Thứ 7 Của Đêm » ở buổi diễn trước. Vậy đây cũng là một ca khúc mang "hệ hắc ám"? Trong khi mọi người mỗi người một tâm trạng khác nhau, tiếng đàn piano du dương bắt đầu vang lên trên khắp khán phòng. Nhịp điệu chậm rãi, êm dịu. Trữ tình ư? Rất nhiều người đều nghĩ vậy. Nhưng cái cảm giác trữ tình này chưa kịp dừng lại trong lòng bao lâu thì phong cách nhạc dạo đã đột ngột thay đổi. Tiếng ghi-ta bass điện tử vang lên như có phần điên cuồng, có chút cảm giác như Bách Quỷ Dạ Hành, quần ma loạn vũ. Mọi người trong mắt đột nhiên mở to. Sự biến đổi nhịp điệu này có phải quá sức rồi không? Tuy nhiên, có vẻ cũng rất hay! Giọng hát trầm thấp của Trịnh Diệp Vĩ bắt đầu cất lên: "Có người hỏi ta, ta sẽ nói, nhưng lại không có ai đến." "Ta mong chờ đến bất lực mà vẫn muốn nói, nhưng lại chẳng được sẻ chia." Phần lớn khán giả không hiểu được ý nghĩa của ca từ. Tiếng Việt đối với phần lớn mọi người mà nói chỉ là một ngoại ngữ. Nhưng mà cái tâm trạng ẩn chứa trong ca khúc thì gần như mọi người đều có thể cảm nhận được qua hai câu hát này. Một loại tâm tình bị kiềm nén! Vì sao lại kiềm nén? Lúc này, rất nhiều khán giả đã để ý đến màn hình lớn, trên đó không còn là những hình ảnh vũ đạo đơn thuần, mà ở bên dưới hình ảnh đó là những dòng ca từ. Có người hỏi ta sẽ nói, nhưng chính là không có ai đến hỏi sao? Đây chẳng phải là sự kiềm nén do bị ngó lơ sao? Vậy thì ai mà chưa từng bị ngó lơ chứ? Nhìn ca từ, cảm nhận tâm trạng của Trịnh Diệp Vĩ, phần lớn trong lòng khán giả đều nảy sinh một sự đồng cảm. "Tâm trạng của ta vẫn như một trò đùa đang đợi vạch trần." "Miệng thì đã mọc rêu xanh." "Giữa biển người, khỏi bệnh đã trở thành thờ ơ, không ai quan tâm." "Chính mình muốn làm một điều gì đó đột phá, tựa như đột nhiên cất tiếng hát." Tâm tình bị xem nhẹ, kiềm chế không ngừng đè nén. Khi mà sự kiềm nén trong lòng khán giả sắp lên đến đỉnh điểm, điệu nhạc mà Trịnh Diệp Vĩ trình diễn bắt đầu xuất hiện một vài sự thay đổi. Giọng hát mà hắn cố tình đè nén dần dần được mở ra. "Đến bất cứ nơi nào đều giống như đang đứng giữa sân khấu." "Đến tối mới dám trút bỏ vẻ ngoài, mặc vào đầy tâm trạng." "Có người đến chụp ảnh, phải nhớ đến cả những chi tiết nhỏ." Âm điệu không ngừng tăng cao, nhìn những ca từ đang hiển thị trên màn hình, tâm trạng của mọi người cũng theo âm điệu mà được giải tỏa phần nào. Bỗng nhiên, đủ các loại nhạc cụ nổi lên trong nhạc đệm. Nhịp điệu trở nên sôi động, thậm chí còn có chút điên cuồng. Điệp khúc cao trào đã đến! "Ngươi nghĩ ta phô trương sao, khoa trương là vì ta rất sợ." "Tựa như gỗ đá vô tri, để được người khác chú ý à." "Thật ra sợ bị quên lãng, phải làm lố lên để diễn mà thôi." "Rất bất an, lại phải cố ra vẻ tao nhã, trên đời chỉ khen kẻ lặng im à?" "Không đủ nổi bật thì lấy gì để người khác nhớ, làm sao để có tiếng tăm." Khi Trịnh Diệp Vĩ cất giọng hát điệp khúc bằng một thứ âm điệu có chút địa phương, khán giả nhất thời cảm thấy da đầu có chút tê rần. Phối hợp cùng nhạc đệm sôi động, cảm xúc lại càng rung động hơn. Thật sự là quá rung động! Cộng thêm những biến đổi biểu cảm có chút khoa trương của Trịnh Diệp Vĩ, loại cảm giác rung động này càng được nhân lên rất nhiều lần. Phảng phất như ta đang thấy một người luôn khát khao được chú ý, nhưng vẫn luôn bị lãng quên, dùng ca khúc này để giải tỏa tâm tình trong lòng mình. Ngươi coi ta đang phô trương thì cứ cho là vậy đi, ta chỉ là một kẻ tiểu sửu cố làm hài lòng mọi người, sau khi đã nếm đủ sự hèn mọn, ta chỉ đang cố dùng mọi cách, mọi dáng vẻ để được mọi người chú ý. Nếu như không khuếch đại, vậy ta sẽ vĩnh viễn bị người khác lãng quên, ta không cam tâm như vậy, ta không muốn trở thành một kẻ thấp hèn tầm thường. Vì sợ bị lãng quên, cho nên mới phải gào thét, phải hát cao lên. Cất tiếng hát! Giải tỏa! Trên sân khấu, sau khi hát xong hơn nửa bài hát, Trịnh Diệp Vĩ cảm thấy sự kìm nén, không cam lòng trong nhiều năm qua dường như đã được giải tỏa, y như những gì mà ca khúc đã biểu diễn. Trong phòng theo dõi. Những tiếng gào thét và sự giải tỏa trong ca khúc « Phô trương » gần như khiến tất cả các ca sĩ có mặt ở đây đều cảm thấy chấn động. Trong giới giải trí, có bao nhiêu người có thể thật sự sống là chính mình? Ở tầng đáy, phải nịnh bợ, phải cẩn thận nghe theo chỉ thị, vui vẻ làm vừa lòng các tiền bối, thì mới có thể có được một tia cơ hội để nổi lên. Vô số thực tập sinh giống như một bầy chó hoang, nhặt nhạnh những vụn xương mà tiền bối ném xuống. Đạt được càng nhiều sự quan tâm thì sẽ đạt được nhiều cơ hội hơn. Khát khao được chú ý, khát khao được tỏa sáng trên sân khấu, khát khao một màn trình diễn bùng nổ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận