Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 198: « đáng tiếc không nếu như » 【4. 2K 】

"Đáng tiếc không nếu như?" Trên khán đài, có vài người quen Lục Ngang lẩm bẩm trong lòng về tên bài hát mà Lục Ngang sắp biểu diễn. Tên bài hát này, phong cách hoàn toàn khác với "Tác phẩm vĩ đại nhất", "Chương Thứ 7 Của Đêm", "In The Name of The Father" ba ca khúc đã xuất hiện trong chương trình. Vậy, sẽ có sự sáng tạo nào đây?
"Xin mời Lục Ngang biểu diễn ca khúc "Đáng tiếc không nếu như"!" Theo Tiết Khiêm hoàn thành công việc dẫn chương trình và lui xuống, một chiếc đàn dương cầm màu đen tuyền được đưa lên sân khấu.
Hát piano ư? Mặc dù rất ít ca sĩ sử dụng hình thức biểu diễn hát với đàn piano này, nhưng đối với Lục Ngang thì cũng không phải là điều gì mới mẻ. Ở trận biểu diễn đầu tiên, Lục Ngang cũng đã sử dụng đàn piano, hơn nữa còn mang đến cho mọi người một bản nhạc piano thuần nguyên tác. Khán giả ở hiện trường đều có chút mong chờ.
Ngay khi đàn dương cầm được đặt vào vị trí, mọi người cho rằng màn biểu diễn sắp bắt đầu, thì có mười hai người phụ nữ mặc đồ lụa mỏng màu trắng, nối tiếp nhau bước lên sân khấu. Sáu người cầm đàn vi-ô-lông, sáu người cầm đàn vi-ô-lông-xen, ngồi đối diện nhau ở hai bên sân khấu.
Không chỉ khán giả dưới đài lộ vẻ kinh ngạc, mà các ca sĩ ở khu vực xem cũng không kìm được nhướn mày.
"Trước mặt Hạ lão sư mà còn bày trò ư?"
"Cũng dễ hiểu mà!"
Một ca sĩ cảm thán một lát rồi không khỏi lắc đầu. "Lục Ngang luôn có thể mang đến những điều không ai ngờ đến." Một số ca sĩ thì thật lòng khâm phục.
Ai cũng biết rằng tổ chương trình có đội ngũ biên khúc, nhưng mỗi bài hát của Lục Ngang đều do chính anh biên soạn. Vậy nên, mười hai nhạc công này chắc chắn là do Lục Ngang sắp xếp. Đây là định giở trò gì với phần biên khúc sao? Lẽ nào bài hát này chỉ có ba loại nhạc cụ là đàn vi-ô-lông, đàn vi-ô-lông-xen và đàn dương cầm?
Một vài ca sĩ dõi theo ống kính, hướng mắt về phía đội ngũ nhạc công ở dưới sân khấu. Người chơi piano, guitar, trống, ai nấy cũng đều đang ở trong trạng thái chuẩn bị biểu diễn. Vậy tại sao lại phải đơn độc sắp xếp mười hai nhạc công lên sân khấu để độc tấu đàn vi-ô-lông và vi-ô-lông-xen? Hầu như mọi người đều mang trong mình một nỗi nghi hoặc.
Trong ánh đèn mờ ảo của khán đài, ánh đèn trên sân khấu bắt đầu tập trung vào cây đàn dương cầm. Khi Lục Ngang ngồi trước đàn, màn hình lớn phía sau sân khấu hiện lên thông tin ca khúc:
Ca khúc: "Đáng tiếc không nếu như"
Biểu diễn: Lục Ngang Sáng tác: Lục Ngang Soạn nhạc: Lục Ngang Biên khúc: Lục Ngang
Bài hát này do Lâm Tuấn Kiệt phát hành vào năm 2014, đã quét sạch rất nhiều giải thưởng Golden Melody Awards năm đó. Cốt lõi của toàn bộ phần biên khúc là tiếng đàn dương cầm, xuyên suốt từ đầu đến cuối. Ngay cả trong MV, câu chuyện gần như là một thước phim điện ảnh ngắn, đạo cụ được sử dụng chủ yếu cũng chính là cây đàn dương cầm.
Khi Lục Ngang bắt đầu lướt những ngón tay trên phím đàn, nhịp điệu có tiết tấu và mạnh mẽ dần dần vang vọng khắp cả trường quay. Vẫn là một giai điệu đơn giản, quen thuộc và êm tai. Mặc dù nhịp điệu dạo đầu của bài hát này so với "Chương Thứ 7 Của Đêm" và "In The Name of The Father" hai trận trước của Lục Ngang không hề kém cạnh, nhưng cũng được coi là khá bình thường.
Một vài khán giả không ngừng nhìn về phía các nhạc công ở hai bên sân khấu. Rõ ràng là đã cố tình sắp xếp mười hai nhạc công lên sân khấu, chắc chắn không phải để làm cảnh chứ? Chắc chắn phải có dụng ý gì đó. Có lẽ, đây sẽ là bất ngờ? Chỉ là điều khiến bọn họ cảm thấy kỳ lạ là, những người này cứ thế ngồi xuống ghế, không hề có động tác gì cả. Toàn bộ trường quay, chỉ có giai điệu đàn dương cầm là đang văng vẳng.
Trên sân khấu, Lục Ngang ghé sát micro vào cây đàn piano, bắt đầu biểu diễn:
"Nếu như sai lầm đã phạm, có thể sai rồi lại bỏ qua, vẫn còn kịp đi sửa đổi.
Nếu không nói toạc mọi thứ ra, thì cơn sóng gió nhỏ, sẽ cười một tiếng rồi cho qua."
Không giống như những bài hát của Jay mang đậm chất hình ảnh, bài hát này của JJ mang đến cảm giác hình tượng con người. Bất luận là khán giả dưới đài hay là các ca sĩ trong khu vực xem đều có thể thấy một người đầy hối tiếc trong bài hát này. Vậy, đây là sự hối tiếc vì những lỗi lầm đã qua sao? Lục Ngang dùng giọng hát trầm thấp, có phần ngậm ngùi cùng với cách phát âm chữ không rõ ràng, tiếp tục biểu diễn:
"Ở trước mặt tình cảm, nói cái gì tự mình.
Muốn cho qua loa đại khái, lại càng quá."
Tâm trạng bài hát dần trở nên sáng sủa, dễ dàng đi vào lòng người. Thậm chí, những bài hát như vậy trong các sáng tác của JJ cũng không có nhiều. Điều khiến nhiều người bất ngờ là đoạn điệp khúc của bài hát lại nhanh đến như vậy:
"Toàn bộ đều tại ta, không nên yên lặng lúc lại im lặng, nên dũng cảm thì lại mềm yếu.
Nếu như không phải ta, mọi việc sẽ tự nhiên hơn, chúng ta sẽ không đau khổ như thế này.
Nhưng nếu như ngày ấy, ngươi cùng ta của bây giờ có thể làm lại."
Giống như là giọng hát vẫn giữ ở khu vực trầm, tình cảm của bài hát này vẫn mang một sự kiềm chế nhất định. Điệp khúc đã đến nhưng lại không mang đến cảm giác hưng phấn giống như những ca khúc trước đây của Lục Ngang. Dù cho lời ca hay giai điệu bài hát đều rất phù hợp với chủ đề "bỏ lỡ" và một chút tiếc nuối mà bài hát muốn truyền tải.
Mọi người ở hiện trường luôn cảm thấy có chút thiếu thốn điều gì đó.
Trong khu vực xem.
Đường Hạ đang lặng lẽ lắng nghe ca khúc cũng không khỏi có chút nghi hoặc. Chỉ có vậy thôi sao? Mặc dù bài hát vẫn rất tuyệt vời, nhưng lại quá bình thường. Không giống với tiêu chuẩn của Lục Ngang. Hay có lẽ, sau khi liên tục cho ra đời vài ca khúc cấp bậc bom tấn thì Lục Ngang đã cạn kiệt sức lực rồi? Trong lòng anh không khỏi có chút thất vọng. Nếu thật là như vậy, có lẽ cảm nhận của anh đã sai. Lục Ngang cũng không phải là người có thể làm khuấy động giới giải trí.
"Nếu như ngày đó, mọi chuyện nên nói cho rõ ràng, sự thông cảm nên trao trọn vẹn.
Nếu như ngày đó ta, không để tâm tình bị kích động, thì ngươi sẽ thế nào.
Có bao nhiêu là nếu như, khả năng ta nếu như, đáng tiếc không nếu như.
Chỉ còn lại kết quả."
Khi phần điệp khúc thứ hai xuất hiện, ánh mắt của khán giả lộ ra một chút kinh ngạc. Bài hát này có phần giống với bài "Thích em" của Trịnh Diệp Vĩ, phần chủ bài hát rất ngắn, phần điệp khúc thì lại rất dài. Đây là sự bất ngờ sao? Cũng có một chút. Nhưng đại đa số người vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Thế nhưng, khi Lục Ngang hát xong câu "Chỉ còn lại kết quả" thì phong cách biểu diễn đột ngột thay đổi. Đèn nhấp nháy mạnh vài lần, tiếng trống vang lên như một tín hiệu, mười hai người chơi đàn vi-ô-lông-xen và vi-ô-lông ở hai bên sân khấu đồng loạt kéo đàn.
Sự biến hóa trước sau mang đến sự tương phản mạnh mẽ làm mọi người gần như kinh ngạc. Hóa ra bất ngờ thật sự là ở chỗ này! Đàn dương cầm, đàn vi-ô-lông, đàn vi-ô-lông-xen, đàn ghi-ta, trống, nhạc dây. Tất cả nhạc công dưới đài vào thời khắc này đều cùng nhau hòa tấu. Nhưng nhịp điệu chủ đạo không còn là tiếng đàn dương cầm mà là tiếng đàn của các nhạc công vi-ô-lông-xen và vi-ô-lông ở hai bên sân khấu.
Khi giai điệu du dương, âm thanh trầm bổng của tiếng đàn vi-ô-lông vang vọng khắp trường quay, những khán giả có mặt trở nên vô cùng nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận