Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 260: Đây là hồng hội trưởng ý tứ 【 2

Chương 260: Đây là ý của hội trưởng Hồng 【2】 Làm hội trưởng hiệp hội âm nhạc, ý kiến của Hồng Lương Tranh chiếm tỉ lệ rất lớn. Nếu như hắn không đồng ý, thì có thể trở thành ý kiến của "đa số mọi người" sao? Chỉ là tìm cớ thôi. Trong mắt Hồng Khải lóe lên vẻ kinh ngạc khó phát hiện, ngay sau đó hắn liền nói: "Thấy rằng cuộc tranh luận này khá lớn, xin chư vị giám khảo lão sư chờ chúng tôi một lát."
"Chúng tôi ra ngoài thảo luận thêm chút."
Nói xong, hắn liền cùng sáu vị còn lại rời khỏi phòng họp.
Trong phòng họp liền lâm vào một mảnh trầm tĩnh, không còn náo nhiệt tranh luận như trước nữa.
Tất cả mọi người đều có thể thấy việc Hồng Khải mấy người rời đi, có liên quan trực tiếp đến lời nói của Tề Sơn vừa rồi.
Vì sao phải thảo luận riêng? Hiển nhiên là để tránh cho việc bỏ phiếu trực tiếp có tính bất định làm cho kết quả không thể kiểm soát.
Về phần lo lắng, trong mắt mọi người, nhất định là bởi vì câu hỏi "Đây cũng là ý của lão Hồng?" mà Hồng Khải vừa đưa ra, sau đó nhận được câu trả lời gần như khẳng định của Tề Sơn.
"Mặt mộc" hay "Long quyền" gì đó, chỉ là ca khúc của một ca sĩ trẻ tuổi thôi. Hơn nữa còn là một ca sĩ trẻ tuổi có tiếng xấu, bướng bỉnh và phản nghịch. So với ca sĩ trẻ tuổi này, ý kiến của một bậc lão làng thực thụ trong giới như Hồng Lương Tranh mới là quan trọng nhất.
Kết quả gần như đã chắc chắn, chỉ chờ Hồng Khải mấy người đạt được ý kiến thống nhất, quay về đây bỏ phiếu là được. Việc họ thảo luận tự nhiên không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Lúc này, bất kể là người ủng hộ Tông Tướng Địch hay ủng hộ Tề Sơn, đều bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần hoặc lấy điện thoại ra nghỉ ngơi.
Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Tông Tướng Địch nhẹ nhàng vỗ vai hắn, tuy không nói gì, nhưng trong lòng tràn đầy an ủi.
Tông Tướng Địch cười khổ gật đầu đáp lại.
Tuy hắn là người trong giới giải trí, nhưng cũng đã lâu không tham gia sâu vào vòng rồi. Đa số thời điểm, hắn chỉ từng bước hoàn thành việc biên tập các tiết mục âm nhạc của đài.
Bởi vì kỹ thuật xuất sắc, làm việc tốt, ở đài cũng có chức vụ không tệ. Nếu không phải Tề Sơn gây sự lần này, hắn đã gần quên mất nhạc đàn hay giới điện ảnh và truyền hình đều lấy vai vế làm đầu.
Về phần trình độ âm nhạc, thực lực đều cần phải xếp sau. Vì thế mà hắn công nhận chất lượng ca khúc "Mặt mộc", thưởng thức tài năng của Lục Ngang, nên mới kiên trì cho điểm công bằng.
Dù sao, nếu thật dựa theo 6 điểm mà tính điểm cho "Mặt mộc", e rằng đại khái sẽ khiến mềm mại đường t·h·iếu nữ 001 bị loại.
Hôm nay "Mặt mộc" bị ác ý chấm điểm thấp để loại, vậy thì những vòng sau sẽ không còn bài hát nào bị loại nữa sao? Nếu chấm điểm có thể bị thao túng ác ý như vậy, vậy cuộc thi đấu này còn có ý nghĩa gì? Đây là điều mà hắn kiên trì vì âm nhạc và công việc của mình.
Đương nhiên, ngoài điều đó ra, hắn cũng có một vài cảm xúc đặc biệt đối với ca khúc "Mặt mộc" này. Nó gợi lại cho hắn một vài ký ức xưa.
Người bạn ngồi cùng bàn hồi còn học cấp hai của hắn, từng là một cô gái rất đơn thuần, giản dị. Sau khi tốt nghiệp trung học, hai người cùng thi đỗ đại học ở Kinh Đô, tuy không cùng trường nhưng đều ở chung một thành phố.
Hai bên vốn đều có hảo cảm, lại cùng sống nơi đất lạ, quan tâm, trò chuyện lẫn nhau, rồi trở thành người yêu. Vốn tưởng rằng hắn và nàng có thể đi đường dài cùng nhau, cho đến khi kết hôn sinh con, nào ngờ, đến năm thứ ba đại học, khi nàng ra trường bắt đầu thực tập.
Bị ánh đèn hào nhoáng của Kinh Đô mê hoặc, nàng bắt đầu chê hắn quá thẳng nam, không hiểu lãng mạn. Dù hắn đã cố gắng níu kéo, vẫn không thể tránh khỏi cãi vã.
Năm thứ tư đại học sắp tốt nghiệp, hắn hoang mang về con đường sự nghiệp âm nhạc, không biết tương lai nên đi con đường nào. Còn nàng, với sự giúp đỡ của gia đình, đã vào làm trong một đơn vị sự nghiệp tại quê hương.
Sau khi xác định công việc, nàng liền từ Kinh Đô trở về quê. Hắn đã từng nói muốn cùng trở về, nhưng bị nàng dịu dàng từ chối: Không cần vì em mà trở về, anh hãy cân nhắc tiền đồ của mình đi.
Khi hắn nói: Sau này chúng ta sẽ kết hôn, chẳng lẽ vẫn muốn ở hai nơi khác nhau sao? Nàng liền nói: Chuyện sau này ai cũng không nói trước được.
Cuối cùng hắn nói: Mấy năm tình cảm không dễ, anh rất trân trọng. Kết quả lại nhận được câu trả lời như vậy: Anh đương nhiên trân trọng, điều kiện của em tốt hơn anh nhiều, anh không trân trọng thì sau này có tìm được người như em không?
Sự ngạo mạn đó như gáo nước lạnh tạt vào tim hắn, làm hắn mất hết ý chí. Cũng làm hắn không hiểu, tại sao nàng lại trở nên lạnh lùng và ngạo mạn đến vậy.
Hai người đã từng là bạn học cùng bàn, là bạn tốt khác giới kia mà! Họ từ người xa lạ trở thành bạn học, từ bạn học trở thành bạn tốt, rồi cuối cùng từ bạn tốt trở thành người yêu. Tưởng rằng sẽ tiếp tục trở thành người thân, lại không ngờ dừng bước ở đây.
Từ đó về sau, nàng trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn tiết lộ sự bất mãn của gia đình nàng về hắn, tương lai sẽ phải nghe theo sự sắp đặt của gia đình mà đi xem mắt.
Dù vậy, hắn và nàng vẫn cố gắng kéo dài thêm một năm, cuối cùng không thể tiếp tục được nữa, hai người trở thành người dưng.
Sau mấy năm nỗ lực, sự nghiệp của hắn bước vào quỹ đạo, lại vào được đài trung ương trở thành thành viên nòng cốt trong mảng âm nhạc. Bất luận là thu nhập hay phát triển đều vượt xa thời điểm tốt nghiệp mông lung trước kia.
Có đôi khi nhớ lại, hắn cảm thấy, có lẽ lúc ấy nếu nàng biết được sự nghiệp hiện tại của hắn, biết được thu nhập của hắn cao hơn nàng nhiều, thì kết quả hai người đã khác hoàn toàn rồi?
Mỗi lần nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được cười khổ trong lòng.
Nếu có thể quay lại thời cấp hai hay thậm chí là thời đại học, hắn cũng không tin rằng, trên con đường phát triển tương lai cùng với cô nàng đơn thuần kia, lại phải cân nhắc nhiều yếu tố không phải là tình cảm như vậy. Tình cảm của bọn họ thật yếu ớt.
Hắn rất không hiểu, tại sao nàng đã từng đơn thuần lại biến thành một người xa lạ với hắn.
Có đôi khi, hắn lại tự hỏi, có lẽ đây mới là bộ mặt thật của nàng? Chỉ là bầu không khí học tập trong sáng thời đi học che giấu đi tính cách thật của nàng?
Nhưng tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán, hắn vĩnh viễn không biết được suy nghĩ thật của nàng.
Vốn là tất cả mọi thứ liên quan đến nàng, hắn đã gần quên mất. Ca khúc "Mặt mộc" này lại một lần nữa gợi lại hình ảnh nàng trong ký ức hắn.
Ý nghĩa ca khúc: không quên sơ tâm, cũng khiến hắn cảm xúc khá sâu sắc. Không quên sơ tâm, chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng làm được thì lại càng ít. Ra khỏi bùn mà không nhiễm bẩn, tinh khiết mà không yêu ma mị. Những lời này càng khiến hắn không nhịn được vỗ bàn khen hay.
Loại ý nghĩa này rất đáng để tuyên dương, trong lòng hắn nó cũng rất phù hợp với sân khấu này. Vì sự kiên trì của bản thân đối với âm nhạc, cũng là công nhận ý nghĩa ca khúc, nên hắn mới kiên trì rằng "Mặt mộc" không nên bị ác ý nhắm vào, không nên bị chấm 6 điểm thấp một cách thiên lệch như vậy.
Vốn tưởng rằng cơ chế chung thẩm quyết định có thể có được kết quả hợp lý, nhưng hắn lại không ngờ rằng Tề Sơn lại trực tiếp mang cả hội trưởng hiệp hội âm nhạc ra.
Trước khi bỏ phiếu quyết định cuối cùng, trực tiếp thay đổi cục diện bỏ phiếu ngay lập tức. Tuy Hồng lão mấy người chưa trở lại để bỏ phiếu, nhưng kết quả này trong lòng hắn đã không còn nhiều lo lắng.
Nếu như không để ý đến ý kiến của Hồng Lương Tranh, có cần cố ý đi ra ngoài hiệp thương không? Nếu như để ý đến ý kiến của Hồng Lương Tranh, vậy ý kiến của hắn có được công nhận sao? Một ca sĩ trẻ tuổi và một bậc lão tiền bối thâm niên của giới âm nhạc, cái gì nặng cái gì nhẹ, không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên, bất luận thế nào, hắn vẫn kiên trì.
Có lẽ kết quả cuối cùng, cũng sẽ như mối tình năm xưa của hắn, không thể nào hiểu được nhưng lại không có khả năng thay đổi. Thậm chí còn gây ra một vài tác dụng phụ đối với con đường sự nghiệp của hắn trong tương lai. Nhưng hắn không hối hận. Ít nhất, hắn không phụ lòng sự kiên trì của bản thân đối với âm nhạc.
Mười phút sau.
Hồng lão mấy người quay lại phòng họp.
"Xin lỗi, để mọi người đợi lâu."
"Chúng tôi đã bàn bạc ra ý kiến bước đầu, chúng ta bắt đầu bỏ phiếu đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận