Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 99: Viết chữ, khó khăn sao?

"Chương 99: Viết chữ, khó khăn sao?"
"Không gò bó!""Nghệ cao nhân gan lớn thật đấy!"
Ngồi ở phòng khách, Quách Đào thông qua màn hình lớn xem hình ảnh trực tiếp, không nhịn được cảm thán.
Mấy ngày trước, Tiết Khiêm đến Học viện âm nhạc Hoa Điều tìm ông, đưa cho ông nghe vài bài hát của Lục Ngang.
Sau khi Tiết Khiêm rời đi, ông nghe đi nghe lại mấy lần.
Phổ nhạc rất có ý tưởng, trình độ cũng coi như rất khá.
«Bị coi thường» và «Ly Nhân Sầu» tuy đều có khuyết điểm, nhưng giai điệu rất quen thuộc.
«Tân quý Phi say rượu» có tiến bộ, bài hát có điểm đặc sắc.
«Tình thiêng» thì lại từ ba bài trước có thêm tiến bộ.
Thậm chí có thể nói đây là ca khúc được yêu thích trong giới học sinh, là một bài hát rất đỉnh.
Ban đầu, ông cũng cho rằng Lục Ngang sẽ lại dùng ca khúc «Tình thiêng» trong trận thi đấu này.
Dù sao thì loại ca khúc này cũng được coi là phong cách sở trường của Lục Ngang.
Nhưng không ngờ Lục Ngang lại dùng nhạc phong cách quốc phong.
Ông không khỏi hơi nghi ngờ một chút.
Trình độ hát nhạc quốc phong của Lục Ngang không nổi bật lắm.
Bài hát quốc phong «Ly Nhân Sầu», tuy nói phổ nhạc vẫn được, nhưng so với «Tình thiêng», chênh lệch rất rõ ràng.
Cầu đổi mới là một chuyện tốt.
Có thể đổi mới không nhất định phải lật đổ hoàn toàn để đổi một loại ca khúc.
Trong thể loại tình ca học đường, chỉ cần sáng tạo một chút cũng đủ.
Cậu nhóc này, vẫn còn trẻ quá.
Tâm cao ngạo.
Có chút liều lĩnh.
Ông không khỏi có ý nghĩ như vậy.
Nhưng mà, khi khúc nhạc dạo của «Sứ Thanh Hoa» vang lên, ông đã bị cuốn vào.
Khúc ca đoạn A kết thúc, ông mới hồi phục tinh thần.
Trong lòng chỉ có một cảm giác.
Không thể lường được!
Tuyệt đối là ca khúc quốc phong thịnh hành đỉnh cao.
E rằng toàn bộ Hoa Điều, trong giới âm nhạc đang lưu hành, có thể tạo ra được ca khúc như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đặc biệt là cách sáng tạo hợp âm vạn năng 453 625 1 trong đoạn điệp khúc.
Không gò bó!
Mà dám dùng 453 625 1, cái hợp âm vạn năng bị rất nhiều người chỉ trích, thậm chí là ghét bỏ.
Thật là nghệ cao nhân gan lớn!
Trong lòng ông, sau khi đánh giá trình độ âm nhạc của Lục Ngang cao hơn, lòng tin càng trở nên đầy đủ hơn.
Cậu nhóc này, có thực lực, có ý tưởng!
Bắt đầu từ con số không,...có tương lai đó!
Nghĩ đến việc mình luôn muốn làm, có hi vọng thành công.
Tâm cảnh bình tĩnh đã lâu trong lòng ông, không khỏi dao động.
Ngồi ở bên cạnh, Dương Vũ nghe được lời cảm thán của Quách lão, không nhịn được tò mò hỏi:
"Quách lão, bài hát này của Lục Ngang, có gì đặc biệt sao?"
Anh không thể nói là biết về âm nhạc, nhưng trà trộn trong giới giải trí mấy chục năm, cũng coi như có chút kiến thức nhạc lý.
Bài hát «Sứ Thanh Hoa» này, không cần phải nói, chắc chắn là một bài quốc phong đỉnh cao.
Bất luận là từ hay khúc, đều rất tuyệt vời.
Nhưng Quách lão lại vì bài hát này mà để lộ ra tâm trạng cảm thán, vẫn khiến anh thật sự bất ngờ.
Bài hát có thể khiến Quách lão cảm thán, nhất định phải có chỗ đặc biệt.
Chỉ là anh hiểu biết về âm nhạc không đủ, thật sự không có cách nào nhìn ra.
Trong lòng anh không khỏi có chút hiếu kỳ.
Quách Đào mỉm cười:
"Phổ nhạc phối khí, có một không hai trong các bài hát cùng loại."
Đôi mắt Dương Vũ hơi co lại.
Đánh giá của Quách lão, lại cao như vậy? !
Quách Đào tiếp tục đánh giá:
"Ta chỉ nói một chi tiết thôi."
"Hợp âm được dùng trong điệp khúc của bài hát là hợp âm 453 625 1, bị rất nhiều người chỉ trích và ghét bỏ."
"Nhưng Lục Ngang lại chơi đùa ra một cảm giác rất cao cấp."
"Sự biến hóa hòa âm mới mẻ của hợp âm mang phong cách cũ này, thậm chí có thể nói là cách sử dụng mang tính sách giáo khoa."
Dương Vũ có chút ngơ ngác.
Cho nên, Lục Ngang là đang mượn sân khấu này, lên một buổi học công khai?
Trên sân khấu.
Khi Lục Ngang hát đến đoạn điệp khúc B, câu "Như sứ Thanh Hoa truyền thế vẻ mỹ lệ từ nghìn xưa nhìn lại ánh mắt ngươi cười" sau khi bài hát kết thúc, hiện trường bùng nổ những tràng pháo tay nồng nhiệt.
"Ba ba ba ba!"
Đi kèm tiếng vỗ tay là những tiếng hoan hô.
"Hay quá đi!""Lục Ngang, ta muốn sinh con khỉ cho ngươi!""Này anh, chị kia..."
Có những khán giả hơi kích động, thậm chí còn đứng lên hô lớn.
Nhạc công trên sân khấu lui xuống, Tiết Khiêm bước nhanh lên sân khấu.
"Quả thật là một ca khúc rất hay""Mời Trương Thiên Vũ trở lại giữa sân khấu."
Ánh mắt theo Trương Thiên Vũ đi đến bên cạnh Lục Ngang, anh tiếp tục nói:
"Đối với bài «Sứ Thanh Hoa» của Lục Ngang, anh có đánh giá gì không?"
Theo thông lệ, người bị khiêu chiến sẽ là người phát biểu đánh giá.
Trương Thiên Vũ một lần nữa phát hiện, những lời chuẩn bị đánh giá của anh không có chỗ dùng.
Vốn dĩ anh đã chuẩn bị hai phần.
Nếu ca khúc của Lục Ngang trận này, trình độ không bằng «Tình thiêng».
Vậy thì anh thuận tiện dùng giọng tiếc nuối để châm chọc Lục Ngang lùi bước.
Tài năng này cũng dám khiêu chiến ta?
Nếu phổ nhạc cùng «Tình thiêng» cùng một đẳng cấp.
Vậy thì anh sẽ dồn trọng tâm công kích vào ca từ.
Không ngờ ngươi ở thời gian dài như vậy, viết lời một chút tiến bộ cũng không có.
Ngươi lấy gì khiêu chiến ta?
Anh tin rằng mình đã chuẩn bị đủ cả rồi.
«Tình thiêng» là một bài hát hay, giai điệu rất tuyệt.
Viết ra được bài hát như vậy cần có linh cảm thần bút.
Anh không tin, Lục Ngang có thể một lần nữa viết ra ca khúc có cùng trình độ.
Cho dù Lục Ngang có viết ra ca khúc có cùng trình độ đi nữa.
Vậy thì ca từ cũng chắc chắn là tầm thường!
Cho nên, sự chuẩn bị của anh vẫn hữu dụng.
Nhưng mà, anh không ngờ rằng, bài «Sứ Thanh Hoa» mà Lục Ngang biểu diễn hôm nay không chỉ có bài hát hay, mà lời bài hát cũng cực kỳ đẹp.
Trong lòng anh lần đầu tiên có một cảm giác bất lực.
Mà khi anh chú ý đến Lạc Thi ở dưới khán đài, trong mắt cô lộ ra sự hứng thú thậm chí sinh ra khao khát được tìm hiểu về Lục Ngang, trong lòng anh lập tức như bị kim châm.
Ánh mắt này anh rất quen thuộc.
Lần đầu tiên anh thấy Lạc Thi, cô cũng có ánh mắt này.
Không phải là thích, mà là bắt đầu yêu thích!
Nghĩ đến đây, sự đố kỵ và hận thù trong lòng anh đối với Lục Ngang càng thêm lớn mạnh.
Lạc Thi, cô đã bị Lục Ngang lừa rồi!
Loại người không có gia thế, muốn tài năng mà không có xuất thân chính quy như Lục Ngang.
Sao có thể thật sự có trình độ sáng tác như vậy?
Lục Ngang tuyệt đối không thể có trình độ sáng tác này!
Bài hát nhất định không phải do anh ta tự sáng tác!
Là mua!
Là mua của Băng Đông Lật Tử!
Cô nên tin tôi!
Trong mắt anh không khỏi dâng lên nhiều tia máu.
Thậm chí trên sân khấu, trong lòng anh còn bốc lên ý định tố giác Lục Ngang một cách công khai.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn xuống.
Chưa đủ cơ sở.
Hơn nữa không được ủng hộ.
Anh không dám đánh cược.
Khi Tiết Khiêm đưa micro cho anh, anh hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng hỗn loạn trong lòng xuống, một lần nữa nở nụ cười ấm áp:
"Là một ca khúc rất hay."
"Khiến ta rất bất ngờ."
"Lời bài hát này biến hóa rất lớn."
"Phong cách và trình độ so với vài bài trước, tưởng như hai người vậy."
"Phong cách của Lục Ngang thật đa dạng.""Ta muốn hỏi Lục Ngang một chút, ngươi đã sáng tác lời bài hát này như thế nào?"
Lục Ngang cau mày.
Ý những lời này là gì?
Ngầm mỉa mai bài hát này không phải do ta viết à?
Đánh giá này thật là...
Tuyệt vời quá!
Ý nghĩ thật thanh kỳ!
Anh thật sự sợ Trương Thiên Vũ khen ngợi mình, thậm chí trực tiếp giống như Tiết Khiêm phản bội.
Quả nhiên, Trương Thiên Vũ không khiến anh thất vọng.
Địch ý vẫn mạnh mẽ như vậy.
Nhưng mà, anh đến giờ vẫn rất nghi ngờ.
Tại sao Trương Thiên Vũ lại có địch ý mạnh mẽ với anh như vậy?
Chẳng lẽ là ghen tị tài hoa của ta?
Thật không ngờ, nhìn vẻ ngoài tao nhã lịch sự, mà trong thực tế bụng dạ lại nhỏ như vậy!
Quả nhiên, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Không khỏi, anh lại nhớ tới Lạc Thi.
Trước mặt anh thì lạnh lùng, cô độc, kiêu ngạo.
Còn trước mặt anh dưới danh nghĩa khác, nhiệt tình đến có chút giống liếm chó.
Thật sự là không thể đánh giá một người chỉ qua vẻ bề ngoài mà!
Lục Ngang giơ micro lên, cười một tiếng, giống như có ý giấu giếm những lời lẽ châm biếm khi trả lời:
"Đa dạng thì không thể nói, chỉ là đổi một phong cách khác thôi.""Vừa nãy đúng là có chút cảm hứng sáng tác.""Dù sao thì, giám khảo vẫn luôn đánh giá lời ca của ta quá đơn giản.""Ta cảm thấy, có lẽ nên dựa theo ý kiến của giám khảo, viết ca từ phức tạp một chút.""Viết chữ, khó khăn sao?"
"Hà, cũng có một chút, ít nhất là so với việc dùng miệng để chỉ trích thì độ khó cao hơn nhiều."
Rất ngông cuồng!
Rất ngạo mạn!
Nhưng tất cả khán giả bên dưới sân khấu, đều cảm thấy Lục Ngang nói rất hợp tình hợp lý.
Có thực lực thì có thể ngạo mạn!
Còn ở hàng ghế ban giám khảo, bất luận là Đinh Thăng hay Vương Húc.
Hai tay đều không khỏi siết chặt thành nắm đấm.
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Thật sự nghĩ rằng ta không chuẩn bị đối phó với ngươi sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận