Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 350: Lâm Nguyệt Như, quyết định!

"Hứa Đễ suy nghĩ thật sự không được tốt lắm, gặp chuyện không phân rõ, cũng không nhìn ra chút gì." Ngu Lệ Hạnh phối hợp lời Lâ·m đ·ạo nói.
Lâm Hoa khẽ ừ một tiếng: "Nếu không phải Lục Ngang cho một vị tiền bối trong giới không ít lợi ích, để vị tiền bối này đứng ra xác nhận kịch bản này."
"Bộ « Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện » này thậm chí còn không có cơ hội bấm máy."
"Tên Lục Ngang này coi giới điện ảnh và truyền hình quá đơn giản rồi, hắn tưởng giới điện ảnh và truyền hình cũng giống như giới âm nhạc."
"Cũng không nghĩ thử xem, một bài hát chỉ cần ba người là làm được, nếu biết viết nhạc viết lời, thậm chí một người cũng có thể làm ra."
"Còn phim điện ảnh, bộ phim nào không phải có một đội ngũ đông đảo?"
"Đắc tội người trong nghề, cho dù bộ kịch này được lão tiền bối trong giới xác nhận, quay phim cũng nhận được sự ủng hộ, sau này còn có thể được thừa nhận, có thể tiếp tục quay sao?"
"Việc lựa chọn đóng bộ « Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện » này, đều là những người suy nghĩ không tốt lắm, sau này trong giới cũng phải trả giá không nhỏ."
Ngu Lệ Hạnh thấy Lâ·m đ·ạo không vui, liền mặt mày tươi rói áp sát vào Lâ·m đ·ạo: "Lâ·m đ·ạo, chúng ta đừng nhắc đến Hứa Đễ nữa, cô ta có mắt như mù, sau này nhất định sẽ hối hận." Vừa nói nàng vừa rót một ly rượu, mời Lâ·m đ·ạo uống.
Thấy Ngu Lệ Hạnh hiểu chuyện như vậy, tâm tình không vui của Lâm Hoa cũng giảm đi rất nhiều, hắn cười ha hả nhìn Ngu Lệ Hạnh, trêu chọc vài câu, không khí liền lại tốt lên.
Nhưng nghĩ đến Hứa Đễ hết lần này đến lần khác cự tuyệt lời mời của hắn, thậm chí vì một bộ kịch nát không có chút tiền đồ nào mà cự tuyệt hắn, hắn như nghẹn ở cổ họng.
Dựa vào các mối quan hệ đã được thử thách trong giới, mặc dù hắn mới bốn mươi tuổi, nhưng ở trong giới cũng được xem như phong sinh thủy khởi, ngoài trừ vài đại lão thực thụ hắn không thể đắc tội, còn lại thì hắn không coi ai ra gì.
Chưa từng có diễn viên trong giới nào dám làm trái ý hắn như Hứa Đễ.
Và càng không chiếm được thì tâm hắn càng ngứa ngáy.
Hắn không khỏi nghĩ xem nên làm sao tìm cơ hội để nắm thóp Hứa Đễ.
Hắn phải cho Hứa Đễ biết rõ, muốn lăn lộn trong làng giải trí, thì phải cúi mình nghe lời. Không cúi được, thì cút.
Hôm sau, Kinh Đô.
"Vừa rồi là người cuối cùng đến thử vai buổi sáng à?" Lục Ngang hỏi trợ lý đạo diễn bên cạnh.
Trợ lý đạo diễn gật đầu: "Dạ, Lục đạo, tổng cộng mười một người đến thử vai buổi sáng."
"Buổi chiều còn có mười bốn người đến thử vai, theo yêu cầu của ngài thì sẽ đến vào hai giờ chiều."
Lục Ngang gật đầu, nhớ lại quá trình thử vai buổi sáng, trong lòng hắn có chút thất vọng.
Lâm Nguyệt Như mang đặc điểm năm phần điêu ngoa, năm phần đáng yêu, dám yêu dám hận trong lòng, nguyện vì yêu mà hi sinh chính mình, cùng với khi phát hiện Lý Tiêu d·a·o và Triệu Linh Nhi vốn dĩ đã quen biết yêu nhau thì mang loại giằng xé cùng đau khổ.
Hắn đã chuẩn bị sẵn hai cốt truyện để thử vai cho nhân vật này, một là thể hiện sự điêu ngoa và dễ thương, một là thể hiện dám yêu dám hận, nguyện hy sinh vì tình yêu.
Còn phần giằng xé và đau khổ trong lòng, cân nhắc đến độ khó khi thử vai quá cao, liền không dùng đến.
Buổi sáng có vài người có thể thể hiện tốt ở cốt truyện thứ nhất, điêu ngoa và dễ thương thì có bốn người biểu hiện khá ổn.
Nhưng ở cốt truyện thứ hai thì không ai diễn được cả, đặc biệt là phần nguyện hi sinh vì tình yêu, căn bản không ai diễn được loại cảm xúc đó, làm ra vẻ quá rõ.
Mặc dù Lâm Nguyệt Như là nữ thứ, nhưng vai trò của nàng đối với bộ kịch vô cùng quan trọng, một trong những điểm nổi bật nhất của bộ kịch này là việc Lâm Nguyệt Như hi sinh cho Lý Tiêu d·a·o trong Tỏa Yêu Tháp.
Chỉ một chi tiết này thôi cũng đã khiến nhiều người nhớ đến bộ phim « Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện » này.
Nếu không tìm được diễn viên thích hợp cho Lâm Nguyệt Như, vậy thì bộ phim này chắc chắn không thể tiếp tục quay.
"Hy vọng buổi chiều có diễn viên khá hơn." Hắn lẩm bẩm trong lòng.
Hai giờ chiều.
"Tiếp theo xin mời diễn viên số 12 Hứa Đễ vào thử vai." Theo nhân viên công tác đọc danh sách thử vai theo thứ tự, Hứa Đễ đứng dậy hít một hơi thật sâu, từ phòng chuẩn bị đi về phía phòng diễn.
Vì muốn tiết kiệm chi phí, cô đã thức dậy rất sớm, bắt chuyến bay tiện lợi từ Ma Đô đến Kinh Đô vào khoảng hơn bảy giờ sáng, so với vé tàu hỏa thì nó tiện hơn, đồng thời tiết kiệm được chi phí thuê chỗ ở.
Sau khi đến, cô vội đến một quán ăn nhanh để ăn qua loa, rồi đến công ty chi nhánh của P·h·á Hiểu Dương Quang ở Kinh Đô vào lúc một giờ, cũng là địa điểm thử vai.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi, nhưng chỉ cần có chút thời gian, cô sẽ luôn cố gắng suy ngẫm về tính cách nhân vật.
Sau khi nhận được kịch bản thử vai, cô đã nhanh chóng nghiên cứu, làm sao để diễn cho đoạn tình tiết này, trong lòng cô đã sớm có ý tưởng.
Phòng học lớn để thử vai.
"Xin mời Hứa Đễ bắt đầu phần diễn của mình." Lục Ngang đã xem trước hồ sơ của Hứa Đễ, sinh viên năm ba của Học viện Hý kịch Ma Đô, chưa có nhiều kinh nghiệm diễn xuất. Trước đó, hắn đã thử vai nhiều sinh viên tương tự, trình độ diễn xuất có cao thấp khác nhau. Cũng không ai phù hợp. Cho nên khi nhìn thấy hồ sơ của Hứa Đễ, hắn cũng không để ý nhiều. Ngược lại người đến thử vai thứ sáu buổi chiều có ngoại hình và hình tượng rất giống Lâm Nguyệt Như trong ấn tượng của hắn, hắn cảm thấy rất hứng thú.
Thêm vào đó, Lục Ngang đã làm việc với cường độ cao mấy ngày liên tục, nên buổi chiều không tránh khỏi có chút mệt mỏi.
Cố gắng lấy lại tinh thần, lại uống cà phê, vẫn có chút lơ đãng.
Nhưng khi hắn vừa định ngáp lần thứ hai thì thấy Hứa Đễ đang diễn đến chỗ cao trào, giọng điệu, thần thái, động tác đều có thể nói là hoàn mỹ tái hiện các đặc điểm của Lâm Nguyệt Như, mắt hắn nhất thời sáng lên.
"Hồng lão sư, cô học sinh tên Hứa Đễ này diễn rất tốt." Lục Ngang nhỏ giọng nói với Hồng Khải bên cạnh.
Hồng Khải cũng gật đầu: "Diễn xuất vững chắc, thấu hiểu nhân vật, hẳn là đã nghiên cứu rất kỹ rồi."
Sau khi sáu phút diễn xuất kết thúc, Lục Ngang lập tức sắp xếp cho cô diễn tiếp cảnh thứ hai.
Cảnh Lâm Nguyệt Như hy sinh vì Lý Tiêu d·a·o trong Tỏa Yêu Tháp.
Đoạn này hắn không có cho phối cảnh, chỉ là để người đến thử vai tưởng tượng có người, đối diện không khí diễn xuất.
"Nếu như muốn hy sinh, để cho ta đi."
Hứa Đễ diễn cảnh Lâm Nguyệt Như nhìn xung quanh không thấy Lý Tiêu d·a·o, nhìn Triệu Linh Nhi, ánh mắt vừa thâm tình vừa phức tạp.
Trong thoáng chốc, nàng đưa tay về phía bên cạnh ra sức kéo một cái: "Các ngươi đi đi!"
Trong mắt nàng sự biểu hiện trở nên thâm tình, không hối hận và hết mực tin tưởng.
"Thật không ngờ, ta đã trở nên già như vậy rồi." Nàng chảy nước mắt, giống như đỉnh Tỏa Yêu Tháp sắp đổ xuống, cả động tác ngã xuống đất cũng vô cùng tự nhiên.
Phần diễn thử kết thúc.
Trong mắt Lục Ngang lóe lên sự vui mừng, hắn không ngờ rằng cô học sinh không được hắn xem trọng đến từ Học viện Hý Kịch này lại có kỹ năng diễn xuất tinh tế đến vậy.
Hắn có thể nhận ra rõ ràng, diễn xuất của Hứa Đễ và Từ Tuyên Nghi thuộc hai loại khác nhau.
Hứa Đễ là thuộc loại chuyên nghiệp, còn Từ Tuyên Nghi là bẩm sinh.
Hứa Đễ có thể hoàn mỹ diễn tả cảm giác của Lâm Nguyệt Như, dựa vào căn bản diễn xuất vững chắc.
Mặc dù còn hơn mười người nữa đến thử vai, nhưng trong lòng hắn, nhân vật Lâm Nguyệt Như chính là Hứa Đễ rồi!
Diễn xuất rất tốt.
"Tôi cảm thấy cô ấy rất hợp vai." Hắn nhỏ giọng nói với Hồng Khải.
Hồng Khải cũng gật đầu đồng tình với màn biểu diễn của Hứa Đễ.
"Được rồi, xin cô tạm thời rời đi, đợi chúng tôi thông báo." Lục Ngang nói với Hứa Đễ theo đúng trình tự.
Mặc dù trong lòng hắn đã rất hài lòng với Hứa Đễ, nhưng vẫn còn mười mấy diễn viên khác đang đợi thử vai, nên phải đợi đến khi thử vai xong hết tất cả mới có thể thông báo kết quả cho Hứa Đễ.
Có lẽ, vẫn còn diễn viên nào thích hợp hơn cho vai Lâm Nguyệt Như cũng nên?
Đương nhiên, cho dù Hứa Đễ có thể diễn Lâm Nguyệt Như hay không thì hắn cũng đã quyết định chọn người này, chắc chắn sẽ mời cô vào đoàn phim đóng một vai.
Sau khi nhận được thông tin rời đi và chờ đợi thông báo, Hứa Đễ cũng cảm thấy có chút lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận