Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 331: Tân mục tiêu: Phá Hiểu Dương Quang đưa ra thị trường! 【4. 3K 】

Chương 331: Mục tiêu mới: Đưa phá Hiểu Dương Quang ra thị trường! 【4. 3K 】 Đến thế giới này lâu rồi, Lục Ngang đã không phân biệt được việc trải qua ở Lam Tinh rốt cuộc là một kiếp sống khác của mình, hay chỉ là một giấc mơ chân thực.
Trang Tử mộng hồ điệp?
Đối với thế giới này, hắn càng ngày càng hòa nhập sâu sắc, lần đầu đến Tân Thế Giới này, còn cảm thấy cha mẹ có chút xa lạ, bây giờ hoàn toàn không có cảm giác xa lạ và bài xích đó.
Ngồi đối diện cha, nhìn nụ cười vui vẻ yên lòng của cha, trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút thỏa mãn.
Giống như là thấy cha kiếp trước, khi biết hắn dựa vào âm nhạc kiếm được thu nhập năm chữ số đã nở nụ cười vui vẻ, cảm giác thỏa mãn này giống hệt nhau.
"Tiểu Ngang, dạo này không tệ nhỉ." Lục Viễn Bình đầu tiên là bày tỏ đồng tình, trên mặt cố ra vẻ nghiêm nghị, nhưng ánh mắt không giấu nổi nụ cười.
Vốn muốn tiếp tục giữ hình tượng người cha nghiêm khắc, Lục Viễn Bình, người có con trai vốn bị người thân ghét bỏ vì không chịu làm ăn, lần đầu được khen ngợi, lại thêm chút men rượu, nên không kiềm được để lộ cảm xúc thật trong lòng.
Tuy ông vẫn cho rằng ca sĩ hay diễn viên, cuối cùng cũng không phải là con đường chính đạo, hơi có chút u mê, mất cả ý chí.
Thực nghiệp mới là con đường chính.
Ông giữ hy vọng Lục Ngang có thể tĩnh tâm trở về nghiên cứu quản lý và chiến lược quy hoạch của gia tộc.
Nhưng Lục Ngang có thể dùng thân phận ca sĩ góp mặt ở Xuân Vãn, cũng coi như đã lên đến đỉnh cao trong giới ca sĩ rồi.
Dù không làm việc đàng hoàng, ít nhất cũng là một dạng thành công theo kiểu không làm việc đàng hoàng.
Cũng có thể coi là năng lực của Lục Ngang đã được bộc lộ.
Hôm nay ông vui vẻ như vậy, một phần vì có chút nở mày nở mặt, nhưng quan trọng hơn cả là vì con trai đã đạt được thành tựu đỉnh cao.
So với việc trước đây cứ một lòng muốn xông vào giới giải trí, lại âm thầm ở tầng chót, làm một luyện tập sinh không thấy tương lai, còn tốt hơn gấp mười triệu lần.
Huống chi bây giờ Lục Ngang cũng được xem là một ông chủ nhỏ.
Ông cũng đã nghe Cung Tuyết Linh báo cáo rồi, phòng làm việc Phổ Kiệt và phá Hiểu Dương Quang, tính theo cổ phần thuộc về Lục Ngang, thì lợi nhuận gần nửa năm đã lên đến gần năm ức.
Dù chỉ là một chút tiền, nhưng việc Lục Ngang có thể từ mười triệu trong vòng nửa năm lật lên năm ức là một thành tựu cực kỳ đáng gờm.
Trong năm ức này, hơn một nửa là do Lục Ngang dùng đầu tư kiếm được.
Đặc biệt là đầu tư vào dự án « Tru Tiên », dùng cái hao tổn của điện ảnh đổi lấy lợi nhuận từ bản quyền.
Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương.
Đây là một thủ đoạn kinh doanh rất cao minh.
Đến ông, cũng không khỏi giơ ngón tay cái với Lục Ngang.
Năng lực phán đoán cùng những ý tưởng kỳ diệu về kinh doanh này càng làm ông kiên định phải tìm cách để Lục Ngang về nhà kế thừa tập đoàn Viễn Bình.
Giá trị tổng sản lượng của âm nhạc + điện ảnh cũng chỉ trên dưới trăm tỷ, cho dù có đạt đến đỉnh cao, có ăn trọn toàn bộ sản nghiệp, cũng không đạt tới mức của tập đoàn Viễn Bình hiện tại, thì có ý nghĩa gì?
Nhưng bây giờ Lục Ngang không phải là luyện tập sinh không có chút thành tích gì của nửa năm trước.
Muốn Lục Ngang về nhà, cần có phương pháp và cách thức.
Ông suy tư rất lâu, nghĩ ra một diệu kế.
Vừa có thể đánh tan lòng tin của Lục Ngang vào kinh doanh, vừa không ảnh hưởng đến việc Lục Ngang theo đuổi giấc mơ.
Cuối cùng Lục Ngang còn có thể trở về kế thừa gia sản.
Cho nên, ngay sau khi kết thúc bữa cơm tối gia đình, ông liền gọi Lục Ngang vào thư phòng, muốn nói chuyện nghiêm túc với con trai.
Chỉ là, phải lựa lời cho khéo, trước tiên thăm dò chút ý tứ.
Trong lòng hai người đều nghĩ muốn nói chuyện với đối phương, cũng đều nghĩ trước là dò ý tứ đã.
Lục Viễn Bình sau khi khen một chút, thấy Lục Ngang gãi đầu, lộ ra vẻ thỏa mãn sau khi được khen ngợi, trong lòng thầm cười một tiếng.
Tiểu Ngang quả nhiên vẫn còn là trẻ con, vẫn cần khích lệ và ủng hộ.
Ông nghĩ, rồi lại khen thêm vài câu đơn giản, sau đó cắt vào chủ đề chính:
"Ta nghe Tuyết Linh nói, gần đây phòng làm việc Phổ Kiệt và phá Hiểu Dương Quang mà con sáng lập phát triển không tệ, vậy con có kế hoạch gì tiếp theo?"
Kế hoạch?
Lục Ngang không hiểu ý tứ sâu xa trong lời hỏi của cha.
Kế hoạch thực sự của hắn là khiến cho hai công ty sụp tiệm, ít nhất là phòng làm việc Phổ Kiệt mang bản chất cá thể thương mại phải sụp tiệm.
Cá thể thương mại là phải gánh vác trách nhiệm nợ vô hạn, chỉ cần có thể khiến phòng làm việc Phổ Kiệt hao tổn, sụp tiệm, thì tổn thất của phòng làm việc sẽ toàn bộ tính lên người hắn.
Cuối cùng, hắn sẽ vì gánh khoản nợ vô lực, thua cược trong hiệp nghị, thuận lý thành chương trở về kế thừa gia sản.
Nhưng chắc chắn là không tiện công khai nói ra kế hoạch này.
Hơn nữa, nhìn tình hình trước mắt, công ty phát triển không ngừng, hoàn toàn không có dấu hiệu sụp tiệm.
Nghĩ đến đây, lòng hắn có chút đau.
Hơi suy tư, hắn quyết định trước hết nói ra sứ mệnh và viễn cảnh của Phổ Kiệt.
Trước nói miệng, xem thái độ của cha.
Dựa theo thái độ của cha, lại tùy cơ ứng biến tìm cơ hội, bàn bạc điều chỉnh hiệp ước cá cược với cha.
Hắn tin rằng vốn dĩ cha sẽ rất vui khi thấy hắn thua cược.
Chỉ có điều bây giờ, hắn đã có thành tựu không nhỏ trong lĩnh vực âm nhạc, công ty quản lý cũng đang trên đà phát triển hưng thịnh.
Trong bữa cơm gia đình tối nay, các trưởng bối đều khen ngợi, cha lại vui vẻ khôn tả.
Có lẽ bây giờ cha không quá chú trọng đến việc thắng thua của hiệp ước cá cược.
Thậm chí cha còn vui vẻ khi thấy hắn đạt được thêm một bước thành công trong lĩnh vực giải trí.
Vậy nên, cần phải xác định thái độ của cha trước.
Hắn lên tiếng:
"Mục tiêu của con là xây dựng Phổ Kiệt và phá Hiểu Dương Quang thành Tập Đoàn Văn Ngu quốc tế có sức ảnh hưởng toàn cầu! Mang những tác phẩm văn hóa ưu tú đến với toàn thế giới!"
Lục Viễn Bình gật đầu, ông đã đọc qua mục tiêu này trong báo cáo của Cung Tuyết Linh rồi.
Xem ra đây chỉ là một mục tiêu viển vông.
"Mục tiêu không tệ, vậy kế hoạch thì sao?"
"Con định làm thế nào để đạt được mục tiêu này?"
Lục Ngang nghẹn họng.
Làm thế nào để đạt được? Hắn thực sự chưa từng nghĩ tới.
Những lời này chỉ là hắn dùng để lừa nhân viên, để nhân viên không dám lơ là mà phải thi hành những thao tác ngược của hắn.
Mỗi một thao tác ngược là để cho hắn mau chóng phá sản.
Chỉ là không như mong muốn, công ty phát triển càng ngày càng tốt, kiếm được càng ngày càng nhiều tiền.
Về phần làm sao để thực hiện được cái mục tiêu suông này, hắn thật sự chưa hề có kế hoạch và suy nghĩ cặn kẽ.
Lục Viễn Bình thấy con trai có vẻ hơi nghẹn lời, nhất thời bật cười.
Xem ra mục tiêu của con trai quá xa vời, vẫn chưa biết làm thế nào để thực hiện.
Điểm này ngược lại ông thấy cũng bình thường, dù sao kinh nghiệm về thao tác kinh doanh và quy hoạch chiến lược của con trai còn quá ít, cũng chưa được huấn luyện bài bản.
Có thể đạt được thành tựu hiện tại, phần lớn là dựa vào giác quan nhạy bén bẩm sinh.
Còn việc làm thế nào để thông qua các kế hoạch ngắn, trung và dài hạn, kết hợp với nhau để thực hiện một mục tiêu lâu dài, thì con trai vẫn chưa đủ sức.
Vừa vặn, ông nhân cơ hội này bồi dưỡng năng lực phán đoán chiến lược, năng lực quy hoạch và năng lực thao tác của con.
"Vậy ta đổi một cách hỏi khác, con thấy cần những nguồn lực nào mới có thể đạt được mục tiêu mà con đã nói?"
Lục Ngang nghiêm túc suy tư trong chốc lát:
"Nghiệp vụ, nhân lực, vốn."
Số lượng nghiệp vụ, gần hơn là quy mô tiêu thụ, quyết định quy mô phát triển của công ty.
Công ty giải trí cũng không khác.
Ví dụ như số lượng tiêu thụ album, số lượng vé ca nhạc hội của ca sĩ, số lượng phim chiếu rạp, phòng vé xem phim.
Quy mô tiêu thụ càng lớn, lượng tiêu thụ càng tốt, có nghĩa là tiền đồ phát triển của công ty rộng mở và quy mô phát triển mạnh, đồng nghĩa với dòng tiền và lợi nhuận tốt.
Nhân lực là cơ sở để duy trì mở rộng quy mô tiêu thụ, đặc biệt là trong ngành giải trí, ca sĩ, nhạc sĩ, đạo diễn, biên kịch ưu tú chính là cốt lõi của ngành.
Còn vốn là biểu tượng cho năng lực có thể triển khai đồng thời bao nhiêu dự án của công ty.
Vốn càng sung túc, dòng tiền càng tốt, tức là công ty khỏe mạnh, và cũng có khả năng nhanh chóng triển khai dự án mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận