Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 107: Rốt cuộc có thể may mắn!

"Chương 107: Rốt cuộc có thể gặp may mắn!"
"Nếu như ngươi và Lục Ngang đã hẹn trước, thì cũng không sao cả."
"Ta có thể chờ các ngươi kết thúc."
"Hoặc là cùng các ngươi luyện tập chung cũng được."
Từ Tuyên Nghi vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường lần nữa trợn tròn mắt.
Cùng nhau luyện tập?
Cái quả dưa này còn to hơn so với tưởng tượng rồi!
Ngồi ngơ ngác trên ghế một hồi, Lục Ngang lúc này đứng dậy.
Không đúng không đúng!
Lạc Thi, ngươi đang chuẩn bị cái gì thế?
Ta có nói khi nào là sẽ cùng ngươi luyện hát chung đâu?
Hắn vừa mở miệng định chất vấn Lạc Thi.
Nhưng chợt thấy Lạc Thi và Từ Tuyên Nghi đang nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ mạnh mẽ không chịu thua.
Thậm chí trong không khí hắn còn cảm nhận được một chút mùi thuốc súng.
Đầu hắn lập tức tê rần.
Hình như bây giờ không phải lúc để ta lên tiếng?
Những người khác cũng nín thở làm thinh.
Trong lòng dần dần có chút hưng phấn.
Lại có chuyện hay để xem rồi!
Không ngờ Từ Tuyên Nghi nhìn thì có vẻ nhu mì, cũng có lúc mạnh mẽ như vậy.
Ánh mắt của Lạc Thi vô cùng mạnh mẽ, khí chất tiểu thư nhà giàu được nuôi dưỡng nhiều năm dần dần tỏa ra.
Tính tình Từ Tuyên Nghi tuy yếu đuối, nhưng lúc này lại không muốn nhượng bộ.
Hai người đối diện nhau, không khí ngột ngạt đến mức có cảm giác ngưng trệ vì mùi thuốc súng quá nồng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu nhẹ nhàng phá tan bầu không khí căng thẳng tại hiện trường.
"Ồ, Lạc Thi?" Tiết Khiêm đột ngột thốt lên, có vẻ hơi bối rối.
"Ai? Từ Tuyên Nghi?" Tiết Khiêm nhìn vào phòng tập, kinh ngạc phát hiện Từ Tuyên Nghi cũng có mặt ở đó.
"Ừ? Sao mọi người còn chưa về?" Hắn đi vào phòng tập, nghi hoặc hỏi nhỏ một tiếng.
Đi được vài bước, đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đang dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn hắn, lúc này hắn mới phản ứng lại.
Không khí tại hiện trường, hình như có chút không đúng thì phải?
Chuyện gì thế này?
Hắn ngơ ngác một lúc.
Nhưng vì nhớ đến sư phụ đang đợi mình, liền không trì hoãn nữa, nhanh chóng bước đến bên cạnh Lục Ngang.
"Tối nay cậu có việc gì sao?" Hắn mở miệng hỏi.
Hít!
Các thực tập sinh tại hiện trường hít một ngụm khí lạnh.
Ngọa tào!
Hôm nay là ngày gì vậy?
Lạc Thi? Từ Tuyên Nghi?
Đều hẹn Lục Ngang? Đều đến tìm Lục Ngang?
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Tiết Khiêm.
Tiết Khiêm nói xong cũng không đợi Lục Ngang trả lời, liền nói tiếp:
"Sư phụ ta muốn gặp cậu một lần, bây giờ ông ấy đang ở phòng tiếp khách chờ cậu, nếu không có việc gì quá quan trọng thì đi cùng luôn chứ?"
Hít!!
Mọi người lại lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
Lần này trong mắt không còn kinh ngạc mà là chấn động.
Thân phận sư phụ của Tiết Khiêm không phải là một bí mật, hầu như mọi người đều nghe qua.
Đó là bậc lão làng và tiền bối thực sự của giới giải trí, chủ nhiệm khoa Sáng tác âm nhạc của Học viện Âm nhạc Hoa Điều.
Một đại lão đích thực trong giới âm nhạc.
Chỉ cần giậm chân cũng có thể khiến làng giải trí chấn động ba phần.
Địa vị và kinh nghiệm so với Vương Húc, Đinh Thăng còn lớn hơn rất nhiều.
Vậy mà lại đến tận trung tâm thu âm để gặp Lục Ngang?
Tin tức động trời rồi!
Còn Lục Ngang thì một lần nữa bối rối.
Ai?
Sư phụ Tiết Khiêm?
Tìm ta làm gì?
Chúng ta có quen biết gì đâu?
Ngơ ngác một lát, thấy trong mắt Tiết Khiêm ánh lên vẻ tán thưởng, hắn chợt ý thức được.
Là muốn lôi kéo ta?
Hoặc là muốn thu nhận ta về dưới trướng?
Đôi mắt hắn lập tức sáng lên.
Chuyện tốt!
Chuyện tốt đó!
Sư phụ Tiết Khiêm là ai, hắn cũng không rõ.
Nhưng mà có thể làm sư phụ của hắn, chắc hẳn thân phận và địa vị rất giỏi.
Nếu như từ chối lời mời, chẳng phải là đắc tội một đại lão trong giới sao.
Cái kiểu hành xử hồ đồ ngu ngốc thế này không phải là sẽ nhanh chóng bị đào thải sao?
Tuyệt vời!
Ấn tượng của hắn về Tiết Khiêm lập tức được cải thiện rất nhiều.
Hắn nhìn Tiết Khiêm cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Mặc dù Tiết lão sư, anh nhiều lần cản trở ta về nhà.
Nhưng lần này anh giới thiệu tôi với sư phụ anh, tuyệt quá rồi!
Một lần hành động cũng đủ bù lại lỗi lầm trước kia của anh!
Đắc tội anh, cũng chỉ như thêu hoa trên gấm.
Nhưng đắc tội sư phụ anh, thì đúng là rơi vào cảnh nguy hiểm!
Hoàn hảo!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức lên tiếng: "Được, Tiết lão sư."
Hắn lại lộ vẻ áy náy với Từ Tuyên Nghi và Lạc Thi, nói với hai người: "Xin lỗi nhé, bên Tiết lão sư..."
Từ Tuyên Nghi rất hiểu chuyện gật đầu, dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh cứ đi với Tiết Khiêm lão sư trước đi."
Mặc dù cô không rõ sư phụ Tiết Khiêm là ai, nhưng cũng đoán được chắc chắn là đại lão trong giới.
Sự ủng hộ của Tiết Khiêm với Lục Ngang là công khai ở trên sân khấu.
Nếu Tiết Khiêm tiến cử Lục Ngang gặp sư phụ mình, chắc chắn là một chuyện tốt.
Cũng là một chuyện rất quan trọng.
Quyết không thể vì cô mà chậm trễ.
Lạc Thi cũng từ kinh ngạc mà tỉnh táo lại, lạnh lùng gật đầu: "Được, vậy tối nay coi như bỏ đi."
Trong mắt cô ánh lên một tia sáng.
Thân phận sư phụ Tiết Khiêm nàng rất rõ ràng.
So với tất cả mọi người ở đây nàng còn rõ hơn nhiều.
Đây chính là một người còn lợi hại hơn cả chủ tịch hiệp hội âm nhạc Hoa Điều hiện tại.
Nếu không phải ông không có chút hứng thú với chức vị chủ tịch, thì có lẽ người hiện tại đang giữ chức đó là ông.
Quách lão lại coi trọng Lục Ngang?
Nếu như Lục Ngang được Quách lão thu nhận, chẳng phải mọi nguy cơ đều sẽ được giải trừ sao?
Còn có thể thuận lợi tiến vào Thiên Ngu?
Trong lòng nàng không khỏi nảy sinh một tia vui mừng.
Chỉ là nghĩ đến việc không thể giải trừ nguy cơ bị đuổi của Lục Ngang, khiến Lục Ngang nợ cô một ân tình lớn.
Lại cảm thấy có chút thất vọng.
Mà Trương Thiên Vũ bên kia, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ rất lớn.
Sư phụ Tiết Khiêm coi trọng Lục Ngang? !
Lục Ngang lại có thể dựa vào một cây đại thụ như vậy?
Dựa vào cái gì!
Dựa vào cái gì mà Lục Ngang tìm người viết bài hát hộ, lại còn được những đại lão trong giới này thưởng thức.
Hắn ta chắc chắn là đang giả tạo!
Trong mắt Trương Thiên Vũ lóe lên một tia gian xảo.
Phải vạch trần hắn ta!
Phải!
Tiết Khiêm đi tới bên cạnh Lục Ngang, nghe Từ Tuyên Nghi và Lạc Thi nói, đột nhiên hiểu ra.
Hai cô nàng này cũng đến tìm Lục Ngang? !
Cậu nhóc Lục Ngang này đúng là có phúc không nhỏ mà!
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười quái dị, cũng không nói nhiều.
Chỉ gật đầu một cái, nói với Lục Ngang: "Đi thôi!"
"Được rồi." Lục Ngang thu dọn đồ đạc trong tay xong, lập tức đi theo ra ngoài.
Trong phòng tập, sau khi Lục Ngang đi theo Tiết Khiêm rời đi, Lạc Thi nhẹ rên một tiếng, giống như một con thiên nga cao ngạo, cũng bước ra ngoài.
Từ Tuyên Nghi lộ ra nụ cười dịu dàng, chỉ là khi đối mặt với Lạc Thi, vẻ sắc bén trong mắt không hề giảm bớt.
Hai người lần lượt rời khỏi phòng tập.
Phòng tập yên tĩnh một lát, rồi ngay lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.
"Quả dưa lớn thật!"
"Thật hâm mộ Lục Ngang."
"Lần này nguy cơ của Lục Ngang có thể sẽ được giải quyết."
"Không được rồi, dưa này to quá, không chịu nổi, bây giờ ta muốn đi kể cho người khác nghe."
Những lời nói thầm nhỏ giọng hòa vào nhau khiến cho cả phòng tập tràn ngập không khí bát quái.
Trên đường đi, Lục Ngang cẩn trọng hỏi Tiết Khiêm những thông tin liên quan đến sư phụ hắn.
Biết được thân phận sư phụ hắn sau.
Trên mặt hắn kinh ngạc, trong lòng thì mừng rỡ như điên.
Đến rồi!
Xui xẻo lâu như vậy rồi.
Rốt cuộc cũng có thể gặp may mắn!
Chỉ cần từ chối sự lôi kéo của Quách giáo sư, đắc tội ông ấy.
Còn tốn sức và tinh thần vào việc cãi vã qua lại trên sân khấu với đám Vương Húc, Đinh Thăng làm gì nữa chứ!
Tuy Vương Húc cũng có danh hiệu giáo sư, nhưng đó chỉ là giáo sư khách mời.
Chỉ là một dạng hợp đồng lao động thôi.
Không thể so sánh được với giáo sư đích thực được!
Hắn trong lòng đã âm thầm lộ sát khí, chỉ chờ đợi trận chiến cuối cùng mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận