Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 259: « mặt mộc » bài hát này, là ung thư! 【

Chương 259: Bài hát « mặt mộc », là ung thư! 【Theo các thành viên ban giám khảo hai bên sân khấu lần lượt rời khỏi trường quay, tiếng huyên náo ở khán đài cũng dần dần lớn lên. “Đúng là xoắn xuýt quá, không biết thứ hạng lần này sẽ thế nào.” “Vốn dĩ nghĩ rằng Thiên Hậu biểu diễn « Sơn Hà » kiểu ca khúc quốc phong truyền thống thế này, giành được vị trí thứ nhất chắc chắn không có gì bất ngờ, nhưng sau khi nghe « Long Quyền », ta cảm thấy « Long Quyền » có vẻ kinh diễm hơn.” “Nghệ thuật ca hát của Thiên Hậu khỏi phải bàn cãi, nếu chỉ xét về nghệ thuật ca hát thôi, tôi thấy Thiên Hậu nhất định đứng nhất, cho dù có Lưu Nhất Hàng là liên lụy, cũng chắc chắn nhất.” “Nói vậy là, ngươi nghe ca nhạc chỉ nghe nghệ thuật ca hát thôi à? Đừng có mà cố gắng khen nữa!” “Nói sao thì nói, cảm giác « Long Quyền » vẫn tươi mới hơn so với « Sơn Hà », Lục Ngang hát tuy không bằng Tống Khả Duy, nhưng mà anh ấy hát thật sự rất có cảm xúc.” “Có cái gì mà sợ không kinh diễm, Nhất Hàng ca ca YYDS!” “Tôi thấy « mặt mộc » cũng rất hay mà!” “Ôi, đừng nói nữa, hay thì có hay, nhưng mà làm cho ta không nhịn được nghĩ về mối tình đầu, chút nữa là uất ức luôn rồi.” “Ra bùn mà chẳng hôi tanh, rửa trong mà chẳng lẳng lơ. Các người nghe những lời này ở đâu vậy? Lại là Lục Ngang sáng tác nữa hả?” “Tôi đã tìm kiếm rồi, trên mạng không hề có nguồn gốc, chắc chắn là Lục Ngang sáng tác rồi.” “Ngầu ghê!” “« mặt mộc » mà kết hợp với những lời này thì đúng là đỉnh của đỉnh, tôi chấm « mặt mộc » 10 điểm.” “Huynh đệ, cao rồi đấy, tôi thấy 9 điểm là cao lắm rồi, chắc chắn không so được với « Sơn Hà » và « Long Quyền ».” Lúc này, bất kể là đang ngồi tại chỗ, hay đang trên đường đi qua đi lại ở phòng vệ sinh, mọi người đều đang thảo luận về cuộc thi đấu lần này. Trong đó, hơn 80% chủ đề đều tập trung vào ba bài hát « Sơn Hà », « Long Quyền » và « mặt mộc ». Tranh cãi là có, nhưng đại đa số mọi người chỉ tranh xem ai là nhất, ai là nhì giữa « Sơn Hà » và « Long Quyền ». Còn « mặt mộc » thì trong lòng phần đông mọi người, tuy rõ ràng vượt xa những bài hát còn lại của ca sĩ, nhưng cũng rất khó mà so sánh với hai bài hát « Sơn Hà » và « Long Quyền ». Phòng xem hậu trường. So với trường quay, nơi này có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, tiếng thảo luận dù cũng có, nhưng phần lớn mọi người đều cố gắng đè thấp giọng xuống. Dù sao thì ai cũng thấy được Lưu Nhất Hàng vốn tự tin tràn đầy, lúc này đã sớm mất hết tự tin, sắc mặt âm trầm lại còn lẫn chút nóng nảy. Không ai muốn tự rước họa vào thân khi tiếp xúc với Lưu Nhất Hàng một cách không cần thiết. Lục Ngang thì bọn họ không sợ, nhưng Lưu Nhất Hàng thì bọn họ vẫn rất sợ đó! Dù sao thì trận đấu này đối với Lưu Nhất Hàng mà nói vô cùng quan trọng, nếu như mà thua thêm một lần nữa cho Lục Ngang, vậy thì chuyện bắt lấy tấm vé trực tiếp đến Xuân Vãn sẽ trở nên cực kỳ khó khăn. Hết vòng này, thì còn lại ba vòng đấu chính thức. Chỉ có toàn thắng ở những trận tiếp theo, mới có thể vượt qua Lục Ngang về tổng điểm. Huống chi, trong trận đấu đầu tiên, Lưu Nhất Hàng chỉ đạt được hạng ba, ngay cả nhóm Nhuyễn Manh Điềm Muội 001 cũng không thắng được. Nghĩ đến Nhuyễn Manh Điềm Muội 001, mọi người lại không nhịn được cười khổ một hồi. Trước vòng thu âm thi đấu đầu tiên, không ai để nhóm nhạc nữ này vào trong mắt. Theo cách nghĩ của bọn họ, đây là một nhóm nhạc thần tượng chỉ giỏi hát những bài hát ngọt ngào, những ca khúc tình yêu. Dù có Lục Ngang ủng hộ, cũng không thể có thành tích gì trong cuộc thi đấu ca khúc nghiêm túc này được. Ai ngờ đâu vòng đầu tiên, họ lại dùng « Đạo Hương » làm kinh diễm tất cả mọi người. Vòng này « mặt mộc » thì lại không tươi đẹp như « Đạo Hương », nhưng nhờ vào sự trẻ trung và chủ đề mặt mộc, cũng có thể đi vào lòng người. Đặc biệt kết hợp với câu hát “Ra bùn mà chẳng hôi tanh, rửa trong mà chẳng lẳng lơ” đã trực tiếp nâng tầm toàn bộ bài hát lên. Có thể không đấu lại ông chủ của mình là « Long Quyền » cũng không so được với « Sơn Hà » có Tống Khả Duy hỗ trợ. Nhưng mà đánh bại bọn họ thì hoàn toàn có thể! Theo những cuộc thảo luận, nghỉ ngơi của người xem và ca sĩ thi đấu, thời gian cũng dần trôi qua. Bộ phận khán giả ở hiện trường, thấy thời gian đã gần đến 15 phút, bèn chỉnh đốn lại trang phục, chuẩn bị đón nhận giai đoạn thu âm cuối cùng. Nhưng khi họ đã chuẩn bị xong thì phát hiện thời gian đã qua 15 phút, việc thu âm vẫn chưa bắt đầu. "Chẳng lẽ lại trì hoãn nữa à?" Có người không nhịn được mà nghi ngờ nói. "Chắc là không đâu?" Đúng lúc thời gian đã bước sang phút thứ 18, ngày càng nhiều người chú ý tới việc thu âm vẫn chưa bắt đầu, người dẫn chương trình mang vẻ mặt hơi lúng túng, bước lên sân khấu giải thích: "Xin lỗi quý vị, vì điểm số cuối cùng vẫn chưa được xác nhận, cho nên buổi thu âm sẽ lại kéo dài thêm một chút." "Dù sao thì những ca sĩ có thể tham gia chương trình « tôi muốn lên Xuân Vãn », đều là những người ưu tú nhất." "Thành tích của mỗi ca sĩ đều cần phải được cân nhắc kỹ lưỡng, các thầy cô giám khảo đang tiến hành đánh giá một cách cẩn thận." "Mong các vị hãy bình tĩnh, đừng nóng vội." Theo như lời thoại đã được định trước, đáng lẽ anh phải đưa ra một khoảng thời gian dự kiến để người xem tự sắp xếp. Nhưng mà, sau khi đến phòng họp của ban giám khảo, anh thấy được cảnh tượng tranh luận gay gắt, nên trực tiếp bỏ đi ý định này. Cạnh tranh đến mức độ này, e là trong thời gian ngắn cũng chưa kết thúc được. Cuối cùng có lẽ sẽ lại phải làm kinh động đến mấy vị Đại lão cùng tham gia bỏ phiếu. Phòng họp 403. Khi người dẫn chương trình trấn an khán giả xong và rời khỏi trường quay, Giám đốc sản xuất chương trình, đạo diễn, đạo diễn Xuân Vãn, phó đạo diễn, chuyên viên kỳ cựu của đài trung ương, nhà sản xuất âm nhạc... một đám Đại lão vốn không thuộc thành viên ban giám khảo, vì cuộc tranh cãi quá lớn làm phát sinh cơ chế quyết định cuối cùng, lại lần nữa bước vào phòng họp. Hồng Khải, người chủ trì hội nghị tạm thời, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: "Các vị lão sư, vấn đề tranh cãi của trận này là ở đâu?" "Vẫn là theo quy tắc cũ, những vị giám khảo có ý kiến khác biệt sẽ phát biểu trước." Theo quy tắc của chương trình, thành tích của các tuyển thủ chỉ có thể do ban giám khảo và khán giả đưa ra. Trong đó, việc khán giả chấm điểm là không có gì đáng bàn, trực tiếp được xác định bằng tỷ lệ bình chọn và quy trình. Còn các giám khảo thì trước hết sẽ đưa ra số điểm dự thẩm định, sau đó sẽ trải qua thảo luận để xác nhận số điểm cuối cùng. Nếu như không có ý kiến khác biệt, số điểm cuối cùng này chính là điểm trung bình sau khi bỏ điểm cao nhất và điểm thấp nhất trong các điểm dự thẩm định. Vòng trước có ý kiến khác biệt đến từ việc « Đạo Hương » được chấm điểm vượt quá «fight », làm cho ba nhà làm nhạc kỳ cựu trong ban giám khảo bất mãn. Ba người này yêu cầu phải xem lại điểm số một lần nữa, đồng thời kiên quyết cho rằng số điểm mà tổ sáng tác Xuân Vãn đưa ra là không hợp lý. Điều này đã làm kinh động đến một đám Đại lão của Xuân Vãn và đài trung ương. Không ai từng nghĩ vòng thi đấu thứ hai lại xuất hiện những ý kiến trái chiều nghiêm trọng đến vậy. Sau khi Hồng Khải dứt lời, Tông Tướng Địch, người ngồi ở vị trí chủ chốt bên trong phòng họp liền đứng lên. Ban giám khảo tổng cộng có 10 người, trong đó 5 người là đội ngũ sáng tác chính của Xuân Vãn, đại diện cho việc Xuân Vãn lựa chọn các tuyển thủ phù hợp, ngồi ở phía bên trong phòng họp. 5 người còn lại là những nhân vật kỳ cựu trong giới âm nhạc, đại diện cho giới âm nhạc, đưa ra điểm số từ góc độ chuyên môn hơn. Sau khi Tông Tướng Địch đứng lên, đầu tiên là tỏ vẻ áy náy với Hồng Khải và mấy người đang ngồi: "Xin lỗi, lại làm phiền mấy vị lão sư đến tham gia quyết định thành tích cuối cùng rồi." Hồng Khải cười cười xua tay, ra hiệu cho Tông Tướng Địch tiếp tục nói. Tông Tướng Địch gật đầu khách khí với Hồng Khải và mọi người, rồi nghiêm túc nói: "Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị." "Tác phẩm âm nhạc trong lòng mỗi người có đánh giá khác nhau, mỗi người cho ra số điểm không giống nhau, tôi cảm thấy điều này không sao cả." "Dù chương trình của chúng ta đã đưa ra một số ý kiến mang tính chỉ đạo, cũng không thể làm cho số điểm cuối cùng hoàn toàn nhất trí được." "Cho nên mới có quy tắc lấy điểm trung bình sau khi loại bỏ điểm cao nhất và điểm thấp nhất, thậm chí còn có quyền quyết định cuối cùng." "Chúng ta thiết lập nhiều quy tắc như vậy là vì cái gì?" "Vì sự công bằng tương đối!" "Vì có thể chọn được những ca sĩ và tiết mục phù hợp với Xuân Vãn!" "Ba vị lão sư Tề Sơn, các ngươi cho Nhuyễn Manh Điềm Muội 001 với bài « mặt mộc » 6 điểm, rõ ràng đây là điểm số có sự chênh lệch quá lớn, có thấy thích hợp không?" "Các ngươi có thể không thích, có thể không đồng ý." "Nhưng bài « mặt mộc » này, bất kể về trình độ bài hát, hay là về ý tứ, đều không đáng bị 6 điểm chứ?" Tề Sơn, người ngồi ở vị trí chủ chốt còn lại, một nhà phê bình lý luận âm nhạc kỳ cựu, nghe Tông Tướng Địch nói vậy, mặt mày trở nên trầm xuống. Với vai trò là một nhà phê bình lý luận, có thể trở thành thành viên ban giám khảo của « Tôi Muốn Lên Xuân Vãn », cũng ngồi ở vị trí chủ chốt của ghế giám khảo chuyên môn, điều này là nhờ vào sự nổi trội về thâm niên và địa vị trong giới của ông. Có thể nói, trong số các giám khảo, ông là người có thâm niên lớn nhất, địa vị cao nhất trong giới. Ngô Hải gần đó, cũng còn kém ông nửa bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận