Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 121: Ta là người đứng đắn có được hay không!

Chương 121: Ta là người đứng đắn có được không! Cùng tán thủ hoàn toàn không phải một đẳng cấp. Còn có thể làm vệ sĩ? Đặc biệt người này hay là nữ sinh. Chỉ là nghe giọng của mẹ, đối với võ lực của nàng vẫn rất công nhận. Điều đó khiến hắn rất tò mò. Mà cô nữ sinh này nhìn tính tình hiện tại, không hề giống tướng mạo hung dữ, bộ dáng tiểu mê muội, ngược lại có chút ngây ngốc. Hắn lại càng tò mò hơn. Thật có thể đánh hắn mười người? Lão mụ là lừa người đấy à! Quan Hiểu Y suy nghĩ một chút, cảm thấy chỉ nói suông thì không chứng minh được "lợi hại". Vừa hay đi ngang qua một cửa hàng giá rẻ, mua một lon Ma Đăng giả coca. Lục Ngang có chút kỳ quái. Hỏi ngươi có lợi hại hay không, ngươi mua lon coca làm gì? Uống coca sẽ lợi hại? Nhưng rất nhanh, biểu tình của hắn liền cứng lại. Chỉ thấy Quan Hiểu Y cầm lon, hơi dùng lực, lon cô ca liền một tiếng phanh vang lên, nổ tung. Ngọa Tào! Lục Ngang không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Hắn rất chắc chắn, loại lon kim loại Ma Đăng này độ cứng vượt qua lon giả coca thông thường. Mà hắn đến lon giả coca thông thường cũng không bóp nổi. Không, không phải bóp không nổi. Là cũng bóp không biến dạng ấy! Quan trọng nhất, hắn cũng không thấy Quan Hiểu Y dùng sức kiểu gì! Cứ như vậy mà nổ? Quái lực thiếu nữ à! Hắn cảm giác mẹ nói, Quan Hiểu Y đánh hắn mười người, còn là nói khiêm tốn đấy. Quan Hiểu Y cũng không nói nhiều, chỉ đắc ý gật đầu với hắn. Lục Ngang liếc nhìn lon cô ca bị bóp nát, không tự chủ liền nghĩ tới một bộ vị trên cơ thể mình. Sau lưng không khỏi thấy lạnh. Mà tiếng động Quan Hiểu Y bóp nát lon cô ca, cũng thu hút ánh mắt của nhân viên đi ngang qua. Mọi người nhìn Quan Hiểu Y, rồi lại nhìn Lục Ngang. Đều không khỏi ném cho Lục Ngang ánh mắt thương hại. "Lợi hại!" Lục Ngang lại nuốt nước miếng một cái, lấy cốc đưa cho nàng đổ nhiều nước rửa tay. Quan Hiểu Y cười một tiếng, liền khom người nhận nước rửa tay. Lúc khom người, vô tình để lộ một khe sâu hun hút. Lục Ngang liếc mắt nhìn, đột nhiên thấy cái khe sâu như vậy, không khỏi ngây người ra một lúc. Không nhìn ra, thân thể có vẻ dịu dàng này, lại còn có thể có chỗ sâu không lường được đến thế? Quan Hiểu Y đang rửa tay, phát giác động tác rót nước của Lục Ngang có chút cứng ngắc. Liền kỳ quái ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lại thấy hắn đang nhìn mình. Sắc mặt nhất thời đỏ bừng. Bản năng liền nghĩ đến thân thể mình. Chỉ là nghĩ đến chuyện đã đáp ứng mẹ của Lục Ngang, mà khoảng thời gian này nàng lại si mê âm nhạc của Lục Ngang. Hình tượng của Lục Ngang trong lòng nàng cũng không phải là loại phú nhị đại ăn chơi trác táng khiến người ta ghét, mà là tài tử âm nhạc. Liền dừng lại. Không hề nhúc nhích. Bất quá động tác ngẩng đầu của nàng, vẫn khiến Lục Ngang giật mình một cái. Hồng nhan họa thủy! Hồng nhan họa thủy à! Đây không phải là khe sâu không lường được, là Thâm Uyên chiếm đoạt tất cả a! Quan Hiểu Y đỏ mặt nói: "Ngươi có thể đừng tùy tiện khi dễ ta đây là một cô gái yếu đuối không." "Coi như chúng ta cần phải bồi dưỡng tình cảm trước." Lục Ngang lộ ra nụ cười khó coi. Tiểu tỷ tỷ, có phải ngươi đang hiểu lầm từ "yếu" không? Những lời này đáng lẽ ta mới phải nói mới đúng chứ! Tình cảm? Nói tình cảm quá tổn thương đến tiền bạc! Nhỡ đâu lại xảy ra nguy hiểm đến tính mạng, bố mẹ lại cầm số tiền lớn làm lại cuộc đời. Hắn liền thật là xui xẻo rồi. Ta là người đứng đắn có được không! "Chúng ta đi thôi." Lục Ngang ho nhẹ một tiếng, không tiếp lời, dẫn đầu tiếp tục đi về phía trước. Quan Hiểu Y ngẹo đầu, nhìn chằm chằm Lục Ngang một hồi, nhất thời không hiểu ý tứ không đáp lời của Lục Ngang. Chẳng lẽ, hắn không muốn bồi dưỡng tình cảm trước? Điều này hình như không tốt lắm đâu. Hình như cũng không phải là không được. Buổi chiều, Ma Đô. Khu chức năng cốt lõi của Trung Tâm Tài Chính. Lục Ngang đi vào một tòa cao ốc treo LOGO tập đoàn Viễn Bình, gọi điện thoại cho bố số đã lưu. Rất nhanh một người đàn ông trung niên, từ dưới thang máy đi ra, nhiệt tình tiến lên đón: "Tiểu Lục tổng, chào ngài chào ngài." Ngô Hạo, Tổng giám đốc khu Thượng Hải mảng tài chính của tập đoàn Viễn Bình. Lục Ngang khách khí gật đầu, hàn huyên mấy câu sau, để Quan Hiểu Y ở đại sảnh chờ hắn, rồi đi theo Ngô Hạo vào trong thang máy. Đến tầng cao nhất, hắn theo Ngô Hạo bước vào một phòng họp nhỏ. "Cung Tuyết Linh, Tiểu Lục tổng tới." Ngô Hạo đẩy cửa phòng họp, nói với một nữ tử đang ngồi ở bàn vuông. Cung Tuyết Linh đang gõ máy tính xách tay, nghe thấy tiếng nói liền đứng lên, gật đầu chào Lục Ngang, lộ ra nụ cười nhạt: "Lục Ngang, xin chào." Lục Ngang đi theo Ngô Hạo vào phòng làm việc, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi đã đứng lên. Người phụ nữ này búi tóc đuôi ngựa, đeo kính gọng tròn, mặc đồ công sở bó sát, rất chuyên nghiệp nhưng lại không mất đi vẻ thanh xuân. Ấn tượng đầu tiên của hắn là đôi mắt to, sâu thẳm mà lại sáng ngời. Trang phục công sở giản dị và chiếc kính gọng tròn, cũng không che giấu được vẻ đẹp vốn có của nàng. Trong hơi thở lại tỏa ra mùi sách vở. Chỉ là Lục Ngang có chút kỳ quái, thái độ của nàng có chút ngạo, từ cách nàng xưng hô cũng có thể thấy. Đến Tổng giám đốc khu Thượng Hải còn gọi hắn là Tiểu Lục tổng, vậy mà nàng lại gọi hắn là Lục Ngang. Ngô Hạo thấy thái độ của Lục Ngang với Cung Tuyết Linh dường như không hài lòng, liền vội vàng giới thiệu: "Để tôi giới thiệu với Tiểu Lục tổng một chút." "Cung Tuyết Linh là thao bàn thủ của mảng tài chính tập đoàn, là thao bàn thủ trẻ tuổi nhất, năm nay 23 tuổi." "Lý lịch của cô ấy rất ưu tú, 16 tuổi đã thi đỗ Thanh Bắc, hai năm học xong chương trình chính quy, được cử đi học thạc sĩ Thanh Bắc." "Lại hai năm học xong thạc sĩ Thanh Bắc, rồi thi đỗ vào Harvard, lấy được hai học vị tiến sĩ quản lý công thương và tài chính." "Lúc tốt nghiệp, các công ty tài chính hàng đầu trên toàn cầu đều mời chào cô ấy." "Nhưng vì Tuyết Linh đã từng được quỹ học bổng của Viễn Bình giúp đỡ học tập, cho nên cô ấy từ chối tất cả lời mời, đến với tập đoàn Viễn Bình." "Về làm cho mảng tài chính của tập đoàn một năm, thông qua mấy lần thao tác tài chính, đã giúp công ty tạo ra lợi nhuận hơn trăm triệu." Hít! Lục Ngang ở trong lòng hít một hơi. Không ngờ cô nương này lại là thiên tài trong số các thiên tài. 16 tuổi thi đại học, không cần phải nói chắc chắn là nhảy lớp rồi. Nhảy lớp thì thôi, còn thi đỗ Thanh Bắc. Thi đỗ Thanh Bắc thì thôi, lại còn học xong chính quy trong vòng hai năm. Đúng là biến thái a! Khó trách có chút ngạo khí. Đúng vậy! Là hắn, hắn cũng ngạo! Về việc thông qua thao tác tài chính tạo ra lợi nhuận hơn trăm triệu, khái niệm của hắn không được rõ ràng lắm. Hắn cũng không biết cô nương này dùng bao nhiêu tiền vốn để kiếm được nhiều tiền như vậy. Bất quá cái tên Cung Tuyết Linh này, hắn luôn cảm thấy có chút quen thuộc. Hình như đã từng nghe ở đâu đó trong ký ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận