Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 113: Hiện trường phát hiện, hắn bài hát không phải nguyên sang! 2

"Vậy thì tiếp theo, hay là để ta nói trước vài lời đánh giá vậy."
"Thẳng thắn mà nói, bài hát này có ba điểm khiến ta cảm thấy đặc sắc."
"Một là hình thức biểu diễn Rap."
"Rap ở nước ngoài rất thịnh hành, cũng là một loại thể loại nhạc rất hoàn chỉnh."
"Nhưng ở Hoa Điều, có lẽ do không hợp thủy thổ, vẫn chưa có ca khúc Rap nào xuất hiện thật sự xuất sắc."
"Rất nhiều ca sĩ cũng thử Rap, cuối cùng đều không tìm được đúng vị."
"Bởi vì thiếu tác phẩm ưu tú."
"Rất nhiều người bình phẩm âm nhạc đều đánh giá rất thấp đối với thể loại Rap này."
"Vốn dĩ khi nghe câu hát đầu tiên của ngươi lại biểu diễn bằng hình thức Rap, trong lòng ta thật sự có chút lo cho ngươi."
"Nhưng mà, bài hát « Dạ Khúc » này đã phá vỡ ấn tượng cứng nhắc của ta về Rap."
"Cũng đổi mới nhận thức của ta về Rap."
"Thì ra, Rap là để chơi như thế này."
"Bài hát này, có ý nghĩa rất quan trọng đối với Rap."
"Thứ hai, chính là việc ngươi kết hợp rất tốt giữa hai thể loại nhạc cổ điển và hiện đại."
"Khúc nhạc dạo vẫn đơn giản, nhưng từng nhịp điệu âm phù đều có thể đánh thẳng vào tim người nghe."
"Rất cảm động."
"Không kể đến ca từ, từ trong bài hát, ta có thể cảm nhận được một nỗi ưu thương."
"Một chút thê mỹ."
"Giai điệu du mỹ cộng thêm không khí thương cảm, mang đến cảm giác rất đặc biệt."
"Hoàn toàn khác biệt so với những ca khúc như « Tình thiên » hay « Sứ Thanh Hoa »."
"Điểm thứ ba, cũng là điều ta đã nhấn mạnh trước đó."
"Ta rất xem trọng người viết lời của bài hát này."
"Lời bài hát này, không có cái cảm giác kỹ xảo ảo diệu như « Sứ Thanh Hoa »."
"Nội liễm hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất giàu hình ảnh."
"Một câu tả cảnh, một câu viết người."
"Xúc cảnh sinh tình, tình lại đến con người."
"Vẫn là một lời ca rất hay."
"Miêu tả nhân vật chính vì hoài niệm người yêu đã khuất, vẫn lựa chọn dùng đàn Dạ Khúc của Chopin để tưởng niệm về mối tình đau đớn đó."
"Trong ca từ bộc lộ ra loại đau không nói nên lời đó, rất có tính nhập vai."
"Tổng thể mà nói, giai điệu bài hát này không phức tạp, nhưng thể hiện ra ý cảnh vô cùng tuyệt mỹ."
Tiết Khiêm vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía Trương Thiên Vũ: "Trương Thiên Vũ, trận này phần trình diễn của ngươi còn xuất sắc hơn cả trận trước."
"Kiến thức cơ bản rất vững chắc, là một Luyện Tập Sinh, ngươi gần như không có điểm yếu nào."
"Thật sự rất ưu tú."
"Nhưng mà trận này, nếu để ta lựa chọn, ta vẫn sẽ chọn Lục Ngang."
"Không phải ngươi không tốt, màn trình diễn của các ngươi đụng nhau, đúng là một cuộc chiến xứng danh Vương đấu Vương."
"Nhưng, sáng tác của Lục Ngang quá xuất sắc, mặc dù căn cơ biểu diễn của anh có chút kém hơn, nhưng cũng không hề yếu."
"Nói chung, trong lòng ta Lục Ngang được điểm cao hơn một chút."
Trương Thiên Vũ nở một nụ cười ấm áp, gật đầu với Tiết Khiêm.
Tiết Khiêm áy náy nhìn hắn một cái sau đó quay đầu nhìn về chỗ ban giám khảo.
Theo quy tắc và thông lệ, người tiếp theo chính là Hoa Hoa.
Sau Hoa Hoa sẽ là Đinh Thăng và Vương Húc.
Cuối cùng chính là người có địa vị cao nhất trong toàn trường, sư phụ của anh, Quách Đào.
Anh nhìn về phía Hoa Hoa, mở miệng nói tiếp: "Sau đây tôi xin nhường lời nhận xét cho Hoa Hoa."
Chỗ ban giám khảo.
Hoa Hoa gật đầu với Tiết Khiêm.
Nội dung đánh giá anh đã nghĩ xong.
Không nói về âm nhạc, chỉ nói về hình thức Rap.
Đánh giá thì cứ khen sáng tạo là được.
Như vậy cũng không làm mất lòng ai!
Tiếp tục tung hỏa mù vậy.
Chỉ là khiến anh hơi bất ngờ.
Khi anh chuẩn bị mở miệng thì Quách Đào đang ngồi ở ngoài cùng bên phải lại đột nhiên chen ngang nói: "Hoa Hoa giám khảo xin lỗi, cho phép tôi xen vào mấy câu được chứ."
Chen ngang?
Hoa Hoa ngây ra một thoáng, ngay sau đó nhìn Quách Đào liền lập tức khách khí nói: "Quách giáo sư khách sáo quá, ngài cứ nói ngài cứ nói."
Quách Đào mỉm cười gật đầu với Hoa Hoa, nhìn Lục Ngang trên sân khấu rồi mở miệng: "Lục Ngang, bài hát hôm nay của em, khiến tôi rất bất ngờ."
"Giống như tiểu Tiết vừa nói vậy."
"Rap là một hình thức biểu diễn rất có tính thử thách."
"Sử dụng thì đơn giản, nhưng để dùng được thì cũng rất khó."
"Ngay cả ở Âu Mỹ, cũng rất ít ca sĩ hát nhạc rap tạo ra được những ca khúc lan tỏa rộng rãi."
"Vốn dĩ tôi cho rằng em chọn một cách quá mạo hiểm."
"Nhưng xem ra bây giờ, đúng là nghệ cao gan lớn."
"Hai trận đấu trước, tôi cũng đã xem qua trên mạng rồi."
"Đặc sắc, cũng rất hay."
"Trận này, nhạc tuy không thể nói là có đột phá, nhưng cũng duy trì được trình độ."
"Nhưng với sự sáng tạo trong hình thức diễn hát, tôi thấy màn trình diễn này của em có điểm số cao hơn một chút."
"Có một câu châm ngôn."
"Đánh giang sơn thì dễ, giữ giang sơn mới khó."
"Bài hát « Tình thiên » mang lại cho em rất nhiều lời khen."
"Nếu đánh giá từ góc độ nhạc pop, thì trình độ cũng có thể xem là tốt."
"« Sứ Thanh Hoa » giữ được trình độ tương tự."
"Bài « Dạ Khúc » này cũng vậy."
"Thật không dễ dàng gì."
"Mặc dù tôi không nên gây áp lực cho em."
"Nhưng tôi rất mong chờ xem liệu em có thể tiếp tục phòng thủ giang sơn âm nhạc của mình, thậm chí là đánh chiếm những vùng lãnh thổ rộng lớn hơn hay không."
"Được rồi, tôi chỉ nói bấy nhiêu thôi."
"Mời giám khảo Hoa Hoa tiếp tục đánh giá đi."
Quách Đào hướng ánh mắt về phía Hoa Hoa, rồi bỏ tay khỏi Micro.
Hoa Hoa vội vàng khách khí gật đầu một cái, lần nữa cầm lên Microphone.
Cái này còn đánh giá cái gì nữa?
Quách lão mặc dù không giống Tiết Khiêm nói thẳng ra là Lục Ngang thắng lợi.
Nhưng cũng đã sắp khen Lục Ngang lên tận trời rồi.
Có gì khác nhau chứ!
Khóe miệng của anh không khỏi hơi co giật một chút.
Khó quá!
Bây giờ ngoài khen, thì còn có thể đánh giá kiểu gì nữa?
Anh mím môi, hướng mắt về phía sân khấu: "Lời nhận xét của Quách giáo sư rất đúng trọng tâm."
"Thật sự là một ca khúc rất đặc sắc."
"Bất luận là Rap, là nhạc hay là lời bài hát, đều rất xuất sắc."
"Đặc biệt là sự ứng dụng sáng tạo trong Rap."
"Có thể nói là ở đẳng cấp sách giáo khoa."
"Cái gọi là học không có giới hạn, người đạt thành tựu là thầy của ta."
"Mặc dù tôi ngồi ở vị trí ban giám khảo."
"Nhưng tôi cũng phải học hỏi theo em."
Anh vừa nói vừa nhìn về phía Trương Thiên Vũ, lộ ra vẻ áy náy: "Xin lỗi Trương Thiên Vũ, em rất xuất sắc, nhưng mà lần này, Lục Ngang thực sự có tổng điểm cao hơn một chút."
Vốn dĩ anh muốn tiếp tục hai mặt phải trái, chỉ là nói cách sáng tạo ứng dụng của Lục Ngang vào hát hay hơn mà thôi.
Chỉ là lời đánh giá của Quách lão vừa rồi, đã định luôn quan điểm rồi.
Nếu như lại cứ ngậm miệng đoán mò, nhỡ đâu chọc cho Quách lão bất mãn thì hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn.
Trong hai cái hại, thì phải chọn cái nhẹ hơn, đắc tội với Quách lão còn không bằng đắc tội với Vương Húc và Đinh Thăng.
Huống chi, Lục Ngang thật sự xuất sắc hơn một chút.
Khi Hoa Hoa đánh giá xong, bầu không khí toàn trường lại lần nữa nóng lên.
Đây là lần đầu tiên Hoa Hoa công khai ủng hộ Lục Ngang trong cả năm lần diễn của anh.
Năm vị giám khảo, đã có ba vị ủng hộ Lục Ngang.
Vậy thắng thua còn phải lo lắng sao?
Những người ủng hộ Lục Ngang đã không thể nhịn được trước thời hạn mà ăn mừng: "Lục Ngang thắng rồi!"
Trên võ đài.
Nghe lời đánh giá của Hoa Hoa, khóe mắt Lục Ngang không khỏi giật giật.
Hoa Hoa à!
Nguyên tắc của ngươi đâu?
Lập trường của ngươi đâu?
Đã nói là muốn làm Phật hệ nằm thẳng!
Đã nằm thẳng rồi thì cứ nằm cho xong đi!
Chẳng phải là không trả lương cho ngươi sao!
Đưa ra ý kiến lung tung gì vậy!
Không đáng tin cậy!
Hắn đưa mắt nhìn Đinh Thăng đang ngồi ở hàng ghế giám khảo.
Để lộ ánh mắt mong chờ.
Đinh lão sư, xin ông đừng làm tôi thất vọng nha!
Tôi chỉ trông chờ vào ông thôi!
Mau lên, phun trào đi!
Ánh mắt trông chờ kia, trong mắt Đinh Thăng lại có cảm giác như tràn đầy sự khiêu khích.
Thế nào, cảm thấy đã nắm chắc phần thắng rồi à?
Ta không dám đánh giá?
Hay có ý định phát biểu tuyên ngôn chiến thắng trước mặt ta?
Trong lòng Đinh Thăng cười lạnh.
Phải, có Quách lão đánh giá ở phía trước.
Quyết định luôn quan điểm rồi, quả thật ngươi đúng là ở vị trí bất bại rồi.
Nhưng mà, làm sao để chứng minh được bài hát của chính mình là nguyên sang đây?
Có bản nháp không?
Có đăng ký bản quyền không?
Anh không thèm để ý đến Lục Ngang, mà đưa mắt nhìn Trương Thiên Vũ có vẻ mặt ủ dột một lần nữa.
Dùng một động tác biên độ nhỏ đến không thể nhìn thấy, gật đầu với Trương Thiên Vũ một cái.
Đến lúc rồi.
Đúng lúc toàn trường đang hoan hô lên đến cao trào, thì giọng nói lạnh lùng của Trương Thiên Vũ chợt vang vọng khắp cả trường.
"Bài hát « Dạ Khúc » này rất hay."
"Nhưng mà, bài hát này không phải là do Lục Ngang tự viết!"
Đột nhiên, tiếng hoan hô của toàn trường tựa như bị bấm nút tạm dừng vậy, đột ngột dừng lại.
Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc, nhìn về phía Trương Thiên Vũ đang mang vẻ mặt chế nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận