Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 79: Đinh lão sư ngươi quá tuyệt vời! (cầu đuổi theo đọc )

Chương 79: Đinh lão sư ngươi quá tuyệt vời! (cầu theo dõi đọc) Trên võ đài.
Hoa Hoa đặt câu hỏi kết thúc, Lục Ngang liền cười một tiếng.
Tại sao?
Bởi vì, đàn ghi-ta ta thật không biết a!
Hắn không trả lời ngay, mà trở lại bên cạnh cây đàn dương cầm.
Đặt ngón tay thon dài lên trên phím đàn.
Mười ngón tay khẽ động, một đoạn nhịp điệu quen thuộc vang lên khiến tất cả mọi người tại hiện trường đều cảm thấy quen thuộc.
"Ồ, đây không phải khúc dạo đầu của « Ly Nhân Sầu » sao?"
Trong chốc lát, lập tức có khán giả nhận ra đoạn nhịp điệu này sao quen thuộc như vậy.
"Chỉ là cái nhịp điệu này, âm điệu hình như có hơi cao."
Cũng có người xem cảm thấy nghi ngờ.
Còn Hoa Hoa, lúc này đôi mắt hơi co lại.
Đoạn nhịp điệu Lục Ngang đàn chính là chỗ sai mà lúc trước hắn đã nhắc tới:
Hợp âm bậc sáu.
Thậm chí, còn khó lường hơn.
Sắc mặt của hắn có chút khó coi.
Hỏi tại sao ngươi, ngươi trực tiếp không trả lời được sao? Còn phải phô diễn kỹ năng?
Thế nào cũng phải đánh vào mặt mới hả dạ à!?
Sau một đoạn nhịp điệu kết thúc, Lục Ngang chậm rãi đứng dậy, cầm lấy Micro, nhìn về phía Hoa Hoa nói:
"Hoa Hoa lão sư, có thể là mọi người hiểu lầm ý của ta rồi."
"Trong các loại nhạc cụ, ta chỉ biết đàn dương cầm."
"Đàn ghi-ta, ta không biết."
"Chỉ là trước đây không có điều kiện để đàn dương cầm, nên ta đã chọn đàn ghi-ta, tạm thời luyện tập một đoạn thời gian."
"Cho nên, ta nói 'Cái này ta thật không biết' ý là ta thật không biết đàn ghi-ta."
"Chẳng qua là ta còn chưa kịp giải thích, mọi người đã cắt ngang lời ta."
"Cho nên, mới xảy ra hiểu lầm này."
"Nhịp điệu đơn giản này, ta đương nhiên biết."
"Dù sao, không phải là tác giả âm nhạc, chỉ là người thường nghe nhiều cũng biết hợp âm bậc sáu đại biểu ý gì, Đinh lão sư còn hiểu rõ."
"Ta, sao có thể không hiểu được chứ?"
Khiêu khích!
Khiêu khích đó!
Quá đáng! Thật là quá đáng!
Ngồi bên cạnh Hoa Hoa, Đinh Thăng mặt mày đen kịt, hai tay không nhịn được nắm chặt.
Ta còn chưa tìm ngươi gây chuyện, ngươi lại liên tục chủ động chọc ta?!
Lão hổ không nổi giận, thật coi ta là mèo bệnh chắc?!
Hoa Hoa thì nhíu mày.
Lời nói của Lục Ngang đã không còn là bóng gió xa xôi.
Mà trực tiếp chỉ đích danh Đinh Thăng!
Hắn nhất thời cảm thấy, lời Lục Ngang đáp lại với mình đã rất uyển chuyển, cho hắn một bậc thang xuống.
Nếu lời kia nhắm vào không phải Đinh Thăng mà là hắn.
Vậy thì hắn thật không có đường xuống đài.
Hắn liếc nhìn Đinh Thăng đã giận không kìm được cùng Lục Ngang trên võ đài mắt đối mắt không hề nhượng bộ.
Liền biết rõ, Đinh Thăng trước đó đã lộ vẻ nghi ngờ với Lục Ngang, có lẽ đã thật sự chọc giận Lục Ngang.
Cho nên, lần này, Lục Ngang liều mạng muốn phản đòn.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại không khỏi có chút bội phục, thậm chí ngưỡng mộ Lục Ngang.
Đã từng hắn, cũng là một người dám yêu dám ghét như vậy.
Bất mãn thì nói thẳng.
Thích thì sẽ trực tiếp thể hiện ra.
Chứ không như bây giờ, bị vô số bậc tiền bối trong giới giải trí đè ép, lời gì cũng không dám tùy tiện nói.
Chỉ sợ đắc tội người nào đó, rồi sẽ bị chèn ép, thậm chí bị phong sát.
Dù lời nói của Lục Ngang công kích trên diện rộng, hắn cũng bị liên lụy.
Nhưng tận đáy lòng hắn lại ủng hộ Lục Ngang.
Những người làm công tác âm nhạc như chúng ta, lẽ nào phải để một người như Đinh Thăng một bài hát cũng không viết được, chỉ có thể mù quáng thi tài với cái mác "người phê bình", "nhà bình luận" tùy ý phê phán.
Đương nhiên, lời này, hắn không dám nói ra.
Nhưng hắn cũng sẽ không phản bác lời của Lục Ngang.
Không có thái độ, cũng coi như một loại thái độ.
"Được, vậy ta hiểu rồi."
Hắn gật đầu một cái, mỉm cười với Lục Ngang, rồi cầm micro trả lại bàn.
Trên võ đài Lục Ngang, thấy Hoa Hoa thể hiện thái độ Phật hệ như vậy, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Hoa Hoa, cái người đã từng dám phê bình chúng ta ở hai vòng trước đâu rồi?
Đi đâu mất rồi?
Đừng có Phật hệ như vậy chứ!
Lục Ngang nhìn Đinh Thăng cầm micro, tức giận không kiềm được, trong lòng lập tức vui vẻ.
Vẫn là Đinh lão sư hăng hái hơn.
Nhìn bộ dạng kia của hắn, nếu không phải có cái bàn ngăn cản, có lẽ hắn đã xông lên "battle" với mình rồi.
Mau lên, cố gắng lên tiếng mắng ta!
Chúng ta hãy có một trận "đại chiến vui vẻ" đi!
Cho ta nâng cấp "đuổi đi" phần ăn!
Ủy viên bình luận, khi Hoa Hoa thả micro xuống, Đinh Thăng lập tức giành lấy quyền nói, giọng vô cùng nghiêm túc:
"Trước hết ta nói về bài hát này."
"Tiết lão sư vừa rồi đã đưa ra một đánh giá, rất đơn giản lại rất cao cấp."
"Điều này ta ngược lại rất đồng ý."
"Bất quá, ta chỉ đồng ý một nửa."
"Đơn giản thì đúng là thật, bất luận là giai điệu hay là ca từ, thực sự rất giản đơn."
"Nhưng còn cao cấp, thì tôi không dám gật bừa."
"Tôi không phải xuất thân chính quy, cũng chưa viết bài hát nào."
"Nhưng tôi đã từng sản xuất album cho rất nhiều ca sĩ, cũng từng viết vài ca từ."
"Không nói tới tính âm nhạc của bài hát « Tình thiên » này."
"Chỉ nói về ca từ của bài hát này, tôi chỉ có thể nói, quá đơn giản!"
"Nếu như là một giáo sư, chuyên gia, tạo ra thứ nhìn qua thì đơn giản, nhưng thực ra lại thâm ảo, đó là phản phác quy chân."
"Nhưng một học sinh bình thường, tạo ra thứ nhìn qua thì đơn giản mà không có bao nhiêu nội hàm, vậy đó có phải là phản phác quy chân không?"
"Không, đó chính là đơn giản!"
"Đơn giản cũng không có gì đáng nói."
"Dù sao Lục Ngang cậu chỉ là thực tập sinh, vẫn chưa ra mắt."
"Tạo ra vài thứ đơn giản một chút cũng là bình thường."
"Thậm chí phạm phải vài lỗi sai, cũng không có gì đáng nói."
"Chúng ta yêu cầu đối với nghệ sĩ là 'đức nghệ song toàn'."
"Chỉ cần đạo đức vượt qua kiểm tra, dù năng lực có yếu một chút cũng không sao."
"Sau này cứ tiếp tục học tập, nâng cao kỹ năng chuyên môn về âm nhạc là được."
"Nhưng, nếu ngay cả đạo đức cơ bản cũng không có, vậy thì còn nói gì tới tài năng?"
"Huống hồ, tài năng đó thật sự có sao?"
Đinh Thăng vừa dứt lời, những người xem ở hiện trường lập tức xôn xao.
Có ý gì?
Cảm thấy « Tình thiên » không hay?
Phê bình ca từ đơn giản?
Ta thấy chính anh mới đơn giản đó!
Đầu óc đơn giản!
Phê bình cái gì thế?
Rất nhiều người xem nhất thời lộ vẻ bất mãn.
Còn đối với việc Đinh Thăng ám chỉ Lục Ngang có vấn đề về đạo đức, đa số khán giả không rõ tại sao Đinh Thăng lại nói như vậy.
Họ cho rằng Đinh Thăng đang nói đến tất cả các nghệ sĩ.
Nói vậy, cũng không sai.
Không chỉ nghệ sĩ mà tất cả mọi người đều nên có đức hạnh và tài năng.
Đạo đức luôn là điều quan trọng nhất.
Còn một số ít khán giả lại hiểu được thâm ý của Đinh Thăng.
Là chỉ trích Lục Ngang vừa rồi bài bác những nghi ngờ, thậm chí chỉ đích danh lời nói của Đinh Thăng có vấn đề về đạo đức.
Đây là cái gì?
Vạch ra giới hạn rồi đây!
Chỉ cho phép anh phê bình, thậm chí công khai nghi ngờ Lục Ngang không hiểu biết gì về âm nhạc.
Thậm chí còn nói ra những lời mang tính công kích như "Bây giờ điều tôi nghi ngờ lớn nhất là, rốt cuộc ca khúc của cậu là viết ra như thế nào?".
Không cho Lục Ngang dùng thực lực đáp lại sự nghi ngờ thì có chút không đúng?
Chỉ cho phép quan lớn đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn hay sao?
Quá rõ ràng rồi còn gì!
Mọi người không khỏi bĩu môi, thậm chí có một vài người xem vào lúc này đã hít một hơi.
Trên võ đài.
Sắc mặt của Lục Ngang vẫn bình tĩnh như cũ.
Trong lòng không vui vẻ sao được.
Mạnh mẽ lên chứ!
Đúng là phải hung hổ dọa người như vậy!
Đúng là phải chứa đựng sự công kích!
Như vậy mới gọi là phê bình chứ!
Có thể ngàn vạn lần đừng học Hoa Hoa Phật hệ như vậy, càng không thể giống Tiết Khiêm như vậy, thậm chí còn phản bội.
Đinh lão sư, anh quá tuyệt vời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận