Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 120: Sớm ngày cho ta sinh cái Tôn Tử 3

Chương 120: Sớm ngày cho ta sinh một đứa cháu trai
Mặc dù mẹ đang khen hắn, nhưng lại còn khó chịu hơn cả giáo huấn.
Cuối cùng thì cũng đến giờ ăn trưa, hắn thấy cha từ trên lầu đi xuống. Hắn liền lập tức dời mắt nhìn về phía cha. Chỉ là hắn có chút kỳ lạ, sắc mặt của cha có vẻ hơi nóng nảy, tâm tình dường như không tốt lắm.
Lục Viễn Bình xuống lầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi hỏi: "Khi nào thì dọn cơm?"
Vân Tuệ Diễm: "Sắp xong rồi."
Lục Viễn Bình gật đầu: "Vậy làm nhanh đi, buổi chiều ta còn có việc."
Thực ra, buổi chiều Lục Viễn Bình chẳng có việc gì cả. Chỉ là hắn không muốn ở cùng với Lục Ngang quá lâu. Lý do rất đơn giản. Bây giờ Lục Ngang có thành tích tốt như vậy, trong giới giải trí cũng có chút tiếng tăm. Thậm chí còn lên hot search Weibo mấy lần. Điều này khiến cho những người đã từng không coi trọng, trách mắng thậm chí chê bai Lục Ngang, ngăn cản Lục Ngang phát triển trong giới giải trí như hắn, có cảm giác như bị vả mặt đau điếng. Hắn rất lo Lục Ngang sẽ vin vào đó mà làm trò, khoe khoang với hắn. Như vậy thì hắn sẽ rất mất mặt!
Trên bàn ăn.
Lục Ngang thấy cha chỉ lo ăn cơm, chẳng nói một lời, có vẻ tâm tình không tốt. Hắn cho rằng là do công việc của cha quá bận rộn, mệt nhọc. Vì vậy, hắn quan tâm tìm một chủ đề, mở lời hỏi: "Ba, bài hát con viết, ba nghe qua chưa?"
Hắn định lợi dụng chuyện ca khúc mình viết để nói chuyện với cha. Dù sao tiền thân của hắn, hồi bé cũng từng học đàn dương cầm một thời gian. Mà việc học đàn dương cầm cũng là do cha mẹ ủng hộ. Hắn coi đây là một cái cớ để cảm ơn sự bồi dưỡng của cha hồi bé, và nói mấy lời dễ nghe. Chờ cha cao hứng, hắn nhân cơ hội thăm dò thái độ của cha đối với việc hắn phát triển trong giới giải trí.
Chỉ là, vừa dứt lời, sắc mặt Lục Viễn Bình liền tối sầm lại.
Thằng nhóc này! Đến rồi! Ta còn chưa nói, ngươi đã muốn khoe mẽ với ta rồi!
Hắn đặt mạnh bát đũa trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu nói: "Ta nghe rồi, không tệ."
"Tiểu Ngang con có chút năng khiếu về âm nhạc đấy."
"Giống cha hồi còn trẻ."
"Bất quá, như vậy vẫn chưa đủ."
"Một ngôi sao lớn thật sự thì phải phát triển cả ba lĩnh vực là phim ảnh và ca hát."
"Con vẫn còn quá non nớt!"
Thằng nhãi, muốn khoe mẽ với cha mày à! Cha mày có cách trị con!
Lục Ngang gật đầu, thuận thế định dẫn chủ đề sang đầu tư điện ảnh, liền nói: "Đúng vậy, hai hôm trước có một đoàn phim tìm con, muốn con đóng vai chính."
"Con cũng đang định đầu tư cho bộ phim này."
Lục Viễn Bình: vừa mới lấy lại danh dự đã nói lung tung rồi.
Lục Viễn Bình nghẹn họng một lúc, sau đó chú ý đến từ khóa mấu chốt trong câu nói vừa rồi của Lục Ngang: Đầu tư. Đây chẳng phải là định bắt hắn đưa mười triệu để đầu tư hay sao?
Hắn liền hỏi ngay: "Con định đầu tư à?"
"Đúng vậy ba, đó là một bộ phim ngắn, con định thành lập studio để đầu tư."
"Hôm nay về nhà cũng định hỏi ý kiến ba mẹ, chẳng phải trước đây ba nói cho con mười triệu tiền vốn sao?"
"Con tìm ai để lấy được?"
Vẻ mặt Lục Viễn Bình trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Vốn dĩ hắn đã chẳng còn hy vọng gì khi Lục Ngang về nhà. Nào ngờ, Lục Ngang lại nảy ra ý định đầu tư làm phim. Nếu như mà hắn dùng hết mười triệu vào việc này, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn về nhà sao?
Hắn gật đầu nói: "Tiền vốn ở chi nhánh công ty tại Ma Đô, ta đã cho người phụ trách."
"Sau này cô ta cũng sẽ làm thêm công việc kế toán cho con."
Vừa nói, hắn vừa liếc Lục Ngang một cái, lạnh giọng nói: "Mặc dù gần đây con đạt được không ít thành tích."
"Nhưng nếu con định cầm mười triệu này đầu tư làm phim, mà thua lỗ hết thì phải ngoan ngoãn về nhà học quản lý xí nghiệp! Hoặc là đi nước ngoài đào tạo chuyên sâu."
"Có thể làm mất mười triệu, chứng tỏ con không thích hợp để phát triển trong giới giải trí!"
Vẫn là cha đáng tin cậy nhất! Đúng là cái thái độ này rồi!
Sắc mặt Lục Ngang không thay đổi, gật đầu.
Nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiết. Hắn lo lắng nhất là thái độ của cha, sẽ trở nên giống mẹ hắn, là khuyến khích thậm chí ủng hộ hắn phát triển trong giới. Nếu như thế, hắn cũng chẳng biết lấy lý do gì để lui về nhà. Lỡ mà cứ ép buộc về nhà, lại bị bắt ra làm minh tinh, chẳng phải cả hai bên đều không vui hay sao? Hiện tại hắn có thể xác định rằng, cha vẫn luôn mong muốn hắn về thừa kế gia sản.
Lục Ngang trong lòng vui đến phát khóc. Về nhà, vẫn còn hi vọng! Để phòng cha đổi ý, hắn lập tức đáp lời: "Ba, con đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm theo."
"Nếu như con thật sự làm thua hết mười triệu, con sẽ chủ động về nhà học tập nghiêm túc."
Lục Viễn Bình hiếm khi nở nụ cười: "Ừ, sau khi ăn xong ta sẽ bảo người ở công ty Ma Đô gọi điện, con trực tiếp đến đó là được."
Ngay khi Lục Ngang đang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy giọng mẹ anh thêm vào: "Đương nhiên, nếu như con cho chúng ta sinh một đứa cháu trai, thì cái hạn chế này không còn tính nữa."
Hí! Còn có thể như vậy! Lục Ngang trong lòng giật mình. Chẳng lẽ đây chính là phiên bản hiện đại của hồng nhan họa thủy? Anh vội cười khan một tiếng, cũng không đáp lời.
Đùa à! Tuyệt đối không thể vì gái đẹp mà ảnh hưởng đến kế hoạch về nhà làm phú nhị đại! Nếu như không phải mẹ nhất quyết yêu cầu để Quan Hiểu Y theo làm vệ sĩ, giờ phút này hắn đã đuổi việc Quan Hiểu Y rồi. Dù sao vệ sĩ ở gần quá lâu, vạn nhất không kiềm chế được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trong lòng Lục Viễn Bình tuy không thích cái hành vi này của vợ, nhưng cũng không phản đối. Yên lặng tiếp tục ăn cơm.
Bất quá, sau khi hai cha con đã đạt thành thỏa thuận, bầu không khí trên bàn ăn trở nên tốt hơn nhiều. Lục Ngang tha hồ tưởng tượng đến cảnh thua hết mười triệu, liền có thể về nhà. Hắn ăn uống ngon miệng, liền làm liền hai chén cơm. Đồng thời thầm đặt quyết tâm. Cố gắng trong một năm sẽ làm thua hết mười triệu! Sau đó về nhà làm phú nhị đại!
Sau bữa trưa.
Quan Hiểu Y đã biến mất nửa ngày lại xuất hiện. Lục Ngang cũng không ở lại thêm, mang theo Quan Hiểu Y liền rời khỏi nhà.
Trên đường đi, thấy không có chuyện gì thì anh và Quan Hiểu Y tán gẫu một vài câu, rồi anh mới phát hiện ra. Nhìn Quan Hiểu Y vừa anh khí ngời ngời kia, lại là fan của hắn, còn là fan cuồng mới chết chứ.
Anh lập tức cảm thấy tương lai của mình càng thêm nguy hiểm.
"Ông chủ, bài «Tình Thiên» của anh hay quá!""«Sứ Thanh Hoa» cũng rất hay nữa!""Có thể hát cho tôi nghe một bài được không?"Lục Ngang thật sự không chịu nổi việc nàng cứ quấn lấy mình, suy nghĩ một chút lại không thể đuổi cô nàng được. Anh chỉ có thể hát cho nàng một bài «Sứ Thanh Hoa» rồi cô mới ngừng đòi hỏi.
Sau khi hát xong, hắn liền vội vàng đổi chủ đề: "Nghe mẹ ta nói ngươi là Taekwondo?"
"Đúng vậy." Quan Hiểu Y gật đầu.
"Taekwondo giỏi lắm à?" Trong ấn tượng của Lục Ngang, Taekwondo giống như một môn biểu diễn hơn là một môn đối kháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận