Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 35: Cùng một loại ngốc bạch ngọt

Chương 35: Cùng một loại ngốc bạch ngọt
NICE!
Lục Ngang ở trong lòng hưng phấn gào thét.
Nói chung, hắn đối với lần biểu diễn này hết sức hài lòng.
Vừa hoàn thành mục tiêu bị đánh giá không đạt, lại còn đạt được hiệu quả chọc giận đám bình ủy ở hiện trường.
Trước khi lên sân khấu, hắn thật sự có chút lo lắng, sợ Bình Ủy Hội cho hắn đánh giá đạt yêu cầu.
Đặc biệt là bài hát « Học Tiếng Mèo Kêu » lại thu được hiệu quả không tệ.
Bất quá hiển nhiên, « Học Tiếng Mèo Kêu » được bình ủy và các Luyện Tập Sinh ở hiện trường công nhận, không liên quan nhiều đến bản thân ca khúc, quan trọng nhất vẫn là thân phận của Lạc Thi.
Hắn được như ý muốn bị đánh giá không đạt, tiến vào khu loại.
Chỉ cần cuộc kế tiếp lại bị đánh giá không đạt, là có thể chính thức bị loại!
Đám bình ủy cũng đã đắc tội rồi.
Hoàn mỹ!
Các Luyện Tập Sinh ở hiện trường nghe được công bố kết quả, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.
Trong tình lý mà nói.
Lạc Thi, Trương Thiên Vũ bản thân nhân khí đã cao nhất, lại có bối cảnh thâm hậu, chỉ cần không quá rõ ràng thất bại, nhất định là hạng A.
Lục Ngang đã sớm đắc tội không ít nghệ sĩ tiền bối, lại không có tài năng âm nhạc gì nổi bật, nhất định là không đạt yêu cầu.
Huống chi, hắn lại dám cãi lại lời phê bình của bình ủy, nếu như như vậy mà không bị đánh giá không đạt thì thật là không có đạo lý.
Từ Tuyên Nghi lại có chút đáng tiếc, mặc dù nàng bị nhằm vào vì đã đắc tội Lạc Thi, nhưng nàng thật sự có tài năng âm nhạc, nếu như thể hiện đủ nổi bật, cho dù không đạt được đánh giá rất cao, ít nhất cũng sẽ không bị đánh giá không đạt.
Chỉ tiếc là cùng Lục Ngang chung một đội, bị Lục Ngang lừa thảm rồi.
Ở trên sân khấu, Từ Tuyên Nghi hiển nhiên là không thể chấp nhận được đánh giá cuối cùng của mình, vốn đang cố gắng kìm nén nước mắt, lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tuôn ra.
Nàng hướng mọi người cúi người chào, liền trốn đi khỏi sân khấu.
Khóc?
Lục Ngang ngây người, hắn nhìn rất rõ biểu tình trên mặt của Từ Tuyên Nghi lúc nàng xoay người.
Buồn bã cực kỳ.
Hắn không nghĩ tới việc đánh giá không đạt lại mang đến cho Từ Tuyên Nghi đả kích nặng nề như vậy.
Cũng không kịp cúi người cảm ơn, hắn lập tức liền đuổi theo.
Sự cố này cũng không làm ảnh hưởng đến việc tiếp tục của chương trình, rất nhanh Tiết Khiêm liền tuyên bố tổ tuyển thủ kế tiếp ra sân.
Rời khỏi hiện trường ghi hình, Lục Ngang tìm thấy Từ Tuyên Nghi đang ngồi im lặng khóc thút thít ở một cái tiểu đình.
"Thật xin lỗi, liên lụy ngươi." Lục Ngang lấy ra một cái khăn giấy, đưa cho Từ Tuyên Nghi đang che mặt khóc thút thít.
Đây là lời thật lòng của hắn, hắn một lòng nghĩ làm sao có thể nhanh chóng bị loại và đi chọc giận bình ủy, mọi biểu hiện trên sân khấu đều phục vụ cho mục tiêu này.
Vốn là hắn nghĩ, nếu như Từ Tuyên Nghi bởi vì hắn mà cuối cùng bị loại, hắn sẽ nghĩ cách bồi thường Từ Tuyên Nghi khi về nhà thừa kế gia sản.
Chỉ là từ kết quả cuối cùng mà nói, đả kích mà Từ Tuyên Nghi phải nhận lớn hơn nhiều so với hắn suy nghĩ.
Trong lòng hắn có chút áy náy.
Từ Tuyên Nghi lắc đầu, nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt trên mặt, vẫn còn nức nở, đè nén cảm xúc nói: "Không có, là ta không kiểm soát được tâm tình của mình."
"Ta chỉ là chưa từng bị người phê bình như vậy, bọn họ nói như vậy không liên quan đến ngươi, là bởi vì ta đắc tội Lạc Thi."
"Là ta liên lụy ngươi, không phải ngươi làm liên lụy ta."
Nàng cũng không biết Lục Ngang cũng đã đắc tội rất nhiều người, cũng bị người khác ngấm ngầm nhằm vào, cho nên vẫn cho rằng việc bài hát « Bị Coi Thường » bị nói là dở tệ trên sân khấu, là bởi vì nàng cùng Lục Ngang cùng sân khấu.
Cho dù chỉ là nể mặt Thiên Ngu Ngu Nhạc đứng sau Lạc Thi, bình ủy cũng sẽ cố tình bảo vệ Lạc Thi, hạ thấp nàng và ca khúc.
Mà sự thẳng thắn của Từ Tuyên Nghi càng làm Lục Ngang áy náy hơn.
Cảm giác nàng có chút ngốc bạch ngọt.
Hắn không tiếp tục nói về việc ai liên lụy ai nữa, thấy tâm tình của Từ Tuyên Nghi không tốt, liền muốn khuyên giải an ủi Từ Tuyên Nghi một chút, để nàng trút bỏ tâm sự trong lòng, vì vậy hắn theo lời của nàng mà hỏi tiếp: "Ngươi và Lạc Thi thế nào? Tại sao lại đắc tội nàng?"
Từ Tuyên Nghi ngừng nức nở, nhớ lại một lát, nói: "Ta từ nhỏ thích chơi đàn dương cầm, cũng thích âm nhạc, mặc dù không học trường âm nhạc đại học, nhưng sau giờ làm việc vẫn luôn học nhạc lý, viết nhạc."
"Một năm trước ta từng tham gia một cuộc thi ca sĩ ở trường, được giải trí Hồng Vũ để ý."
"Vì chuyện làm ăn của gia đình gặp vấn đề, cha mẹ gánh một khoản nợ không nhỏ, ta muốn giúp đỡ họ trả nợ, giảm bớt gánh nặng cho họ, vì vậy đã từ chối lời mời của Hồng Vũ giải trí."
"Ở Hồng Vũ giải trí ta phát một EP single, thành tích coi như không tệ, cũng đã viết ca khúc cho các nghệ sĩ khác của Hồng Vũ giải trí, tuy rằng kiếm tiền không nhiều nhưng cũng có thể giúp đỡ cha mẹ phần nào."
"Lạc Thi của Thiên Ngu Ngu Nhạc cũng từng đến xin bài hát, ta cũng viết cho cô ấy vài bài, có cả bài trả nợ cho Lạc Thi."
"Lạc Thi dường như rất thích âm nhạc của ta, luôn muốn ký hợp đồng để ta làm tác giả riêng cho nàng, bảo ta đừng đi theo con đường ca sĩ."
"Thật ra, ta không quan tâm việc sáng tác cho ai, cũng không quan tâm làm tác giả phía sau màn hay là làm ca sĩ phía trước, chỉ cần có thể tiếp tục theo đuổi âm nhạc là được."
"Nhưng mà, hợp đồng tác giả độc quyền của Thiên Ngu Ngu Nhạc quá khắc nghiệt, ta nhờ người xem qua, nếu như trở thành tác giả độc quyền của Lạc Thi, khả năng thu nhập đảm bảo sẽ tăng lên không ít, nhưng thu nhập tổng thể sẽ giảm đi gần 50%, hơn nữa còn phải ký hợp đồng 10 năm."
"Nếu như ta không cần trả nợ cho cha mẹ thì cũng không sao, tiền nhiều tiền ít đều được, Thiên Ngu Ngu Nhạc có quy mô lớn hơn Hồng Vũ giải trí, phát triển trong tương lai có thể sẽ tốt hơn, âm nhạc mà ta sáng tác cũng sẽ được nhiều người nghe hơn."
"Nhưng hiện giờ ta thật sự rất cần tiền, cho nên ta từ chối."
"Cũng vì vậy mà Lạc Thi rất không vui, cảm thấy ta là xem thường nàng, nhưng mà ta thật sự không có xem thường nàng, ta chỉ hy vọng có thể kiếm nhiều tiền hơn một chút."
"Trong « Sáng tác 001 » rất nhiều người cố ý tránh mặt ta, thậm chí có người còn xa lánh ta, cho nên ở vòng phân cấp khảo hạch đầu tiên, cũng không có ai muốn cùng ta chung đội."
"Chỉ có mình ngươi là bằng lòng cùng ta chung đội, cảm ơn ngươi." Từ Tuyên Nghi cúi đầu nói nhỏ.
Lục Ngang gãi đầu, bây giờ hắn mới phát hiện, Từ Tuyên Nghi có vẻ không biết là hắn cũng đang bị mọi người xa lánh.
Chuyện rõ ràng như vậy, nàng cũng không nhìn ra sao?
Thật đúng là có chút ngốc bạch ngọt mà.
Từ những gì Từ Tuyên Nghi kể, hắn cảm thấy Lạc Thi muốn ký hợp đồng độc quyền với Từ Tuyên Nghi có lẽ không đơn thuần như vậy.
Nếu như chỉ là yêu thích âm nhạc của Từ Tuyên Nghi, hoàn toàn có thể ký một hợp đồng hợp tác lâu dài với Từ Tuyên Nghi, để cho Từ Tuyên Nghi cung cấp ca khúc cho nàng.
Không cần bắt Từ Tuyên Nghi phải làm tác giả độc quyền, bỏ đi con đường ca sĩ.
Có lẽ, Lạc Thi trân trọng tài năng của Từ Tuyên Nghi là một phần, còn việc chèn ép Từ Tuyên Nghi, cản trở sự phát triển của nàng là một phần khác.
Dù sao hai người tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, tướng mạo của Từ Tuyên Nghi không hề thua kém Lạc Thi, phong cách lại vô cùng tươi sáng.
Lạc Thi là kiểu ngự tỷ lạnh lùng cao ngạo, Từ Tuyên Nghi thì là kiểu đáng yêu ngọt ngào ngây thơ.
Về phong cách mỗi người mỗi vẻ.
Nhưng Từ Tuyên Nghi có thêm tài năng sáng tác, sẽ gây ra áp lực cạnh tranh rất lớn cho Lạc Thi.
Lạc Thi dựa vào bối cảnh chèn ép Từ Tuyên Nghi, cũng là một thủ đoạn bình thường.
Chuyện này... cũng quá rõ ràng rồi, Từ Tuyên Nghi không nhìn ra sao?
Cũng là một loại ngốc bạch ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận