Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 224: Đánh chính là các ngươi tấu hài vòng mặt!

Chương 224: Đánh chính là vào mặt cái vòng tấu hài các ngươi! Cả trường cơ hồ không ai nghĩ đến, cách đáp trả của Lục Ngang lại là cứng rắn đối đầu trực diện. Thái độ cứng rắn như thế, thậm chí có thể nói là ương ngạnh. Từ Đồ sau một thoáng kinh ngạc, sắc mặt nhất thời trở nên có chút khó coi. Hắn ở trong vòng tấu hài, tuy không phải hô phong hoán vũ, nhưng cũng được coi là có một thân phận và địa vị nhất định. Những thanh niên trẻ tuổi tầm tuổi như Lục Ngang, ai mà không đối với hắn cung cung kính kính, có ai dám đối với hắn bất kính như vậy, hắn chỉ cần tát một cái liền xong. Lục Ngang bướng bỉnh hắn đã sớm nghe thấy, nhưng lại không nghĩ đến lại dám đối xử với hắn vô lễ như vậy. Hắn lập tức giận dữ nói: "Cuồng vọng tự đại, trong mắt không có ai, kiêu ngạo vô lễ!" "Loại người như ngươi mà cũng có thể ở làng giải trí làm nghệ sĩ?" "Đây chính là thứ các người tuyên dương giá trị quan sao? Tương lai ngươi sợ rằng sẽ liên lụy toàn bộ làng giải trí!" Lục Ngang nhất thời cười khẩy một tiếng, lắc đầu nói: "Cái mũ chụp ngược này đúng là lớn thật." "Chưa nói đến chuyện tương lai của làng giải trí, nếu làng giải trí mà để cho những loại người như các ngươi giày vò xuống, sợ rằng cũng chẳng có tương lai đâu!" Hắn vừa nói, vừa từ chỗ ngồi bước ra, dần dần tiến đến gần Từ Đồ. "Ta vừa nói, ta không chỉ mong muốn chế tạo tiết mục « Ta muốn lên Xuân Vãn » thành sân khấu Lục gia ban!" "Ta còn muốn đem toàn bộ Hoa Điều, thậm chí là mỗi sân khấu, rạp chiếu phim, nền tảng Internet trên toàn thế giới, cũng biến thành sân khấu của Lục gia ban!" "Đương nhiên, Lục gia ban là một khái niệm vô cùng nhỏ bé, chỉ là cái vòng tấu hài của các người vốn dĩ nhỏ mọn như vậy, nếu ta đổi cách nói khác, các ngươi sợ rằng cũng chẳng hiểu được." Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía mọi người: "Nhân cơ hội lần này, ta cũng lần nữa tuyên bố lập trường: Hoài bão của Phá Hiểu Dương Quang là trở thành tập đoàn văn hóa giải trí quốc tế hóa nắm giữ tầm ảnh hưởng toàn cầu! Đem các tác phẩm văn hóa ưu tú đưa đến khắp thế giới!" "Sứ mệnh của Phá Hiểu Dương Quang là dùng sự nhiệt huyết của chúng ta sáng tác ra những bộ phim điện ảnh, truyền hình kịch mà khán giả yêu thích, để người xem được tận hưởng niềm vui!" "Một sân khấu ưu tú như « Ta muốn lên Xuân Vãn », Phá Hiểu Dương Quang chúng ta tự nhiên không thể bỏ qua!" "Mà Phá Hiểu Dương Quang, với tư cách là một công ty truyền thông tổng hợp về âm nhạc, điện ảnh, văn hóa, giải trí, việc xây dựng một đội tham gia biểu diễn cạnh tranh các tiết mục ở những hạng mục khác nhau, có vấn đề sao?" "Chúng ta cạnh tranh công bằng! Để đội ngũ chủ chốt của Xuân Vãn, để khán giả tiến hành chấm điểm!" "Người có năng lực thì đi lên, người yếu kém thì đi xuống!" "Có cạnh tranh, mới có thể có những tác phẩm ưu tú!" "Sao hả? Ngươi là không muốn, hay là không dám cạnh tranh?" Lục Ngang mang theo nụ cười châm biếm, nhìn Từ Đồ chậm rãi nói. Sắc mặt của Từ Đồ vừa đỏ vừa tái, miệng run run nhưng không cách nào đáp trả một cách mạnh mẽ. Cái việc chụp mũ cho Lục Ngang cái mác muốn "chơi đùa" tiết mục « Ta muốn lên Xuân Vãn » thành Lục gia ban là điều bọn họ đã bàn bạc sau một hồi lâu, và đó là phương án tốt nhất. Hơn nữa còn tìm thêm những người khác phụ họa theo, bất luận Lục Ngang có phản bác hay giải thích như thế nào, bọn họ đều có đủ lời lẽ và thủ đoạn để phản công. Trong tính toán, bọn họ thậm chí có thể dồn Lục Ngang xuống vực sâu vạn kiếp bất phục. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không nghĩ tới, Lục Ngang lại thản nhiên thừa nhận, đúng là muốn biến tiết mục « Ta muốn lên Xuân Vãn » thành sân khấu Lục gia ban. Thật là không đi theo lối mòn mà đánh bài a! Khiến cho tất cả những sự chuẩn bị của hắn đều trở nên vô dụng. Nếu chỉ là như vậy thì cũng không sao, dù hắn có bị rơi vào thế hạ phong thì cũng còn có thể tìm cớ để giải thích đôi chút. Nhưng Lục Ngang lại nói Lục gia ban là một cách biểu hiện khác của Phá Hiểu Dương Quang, còn nói ra sứ mệnh và hoài bão cao cả của Phá Hiểu Dương Quang, trực tiếp đứng ở vị thế đạo đức cao. Mà những kẻ như hắn chỉ chuyên trà trộn trong vòng tấu hài thì làm gì có sứ mệnh, có hoài bão, hoàn toàn không tìm ra được một nội dung phù hợp để phản công. Cuối cùng, hắn chỉ có thể né tránh cái đề tài "Lục gia ban" mà hắn khơi mào, quay sang nói: "Cạnh tranh, đó là chuyện đương nhiên!" "Nhưng mà, cạnh tranh cũng cần phải có quy củ!" "Ca khúc, tiểu phẩm ngắn không thuộc về vòng tấu hài, ta cũng không cần phải nói nhiều." "Nhưng mà về nghệ thuật tấu hài này, ta đã thấm nhuần hơn hai mươi năm, ta nghĩ chắc chắn không ai hiểu rõ sự chuyên nghiệp của ta hơn ta đâu." Thấy Lục Ngang gật đầu chăm chú lắng nghe, dường như là không tìm được lời nào để ngắt lời. Lòng tin dần dần hồi sinh, bắt đầu sinh ra cảm giác nắm chắc thế cục. Hắn cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Lục Ngang, ta chỉ hỏi cậu vài vấn đề đơn giản thôi." "Hồ Đức Chí có phải là người được cậu ủng hộ không?" Lục Ngang gật đầu một cái, nghiêm túc nói: "Không sai, Hồ Đức Chí là nhân tài tấu hài mà ta đã ngàn chọn vạn chọn tìm được." "Ta không chỉ ủng hộ anh ấy tham gia tiết mục « Ta muốn lên Xuân Vãn », mà còn sẽ đầu tư để anh ấy mở quán tấu hài." "Phá Hiểu Dương Quang sẽ đặc biệt thành lập một công ty chi nhánh về thể loại tấu hài cho anh ấy, anh ấy sẽ giữ chức Tổng Giám đốc." "Sao nào, có vấn đề gì không?" Dứt lời, hiện trường lại một lần nữa xôn xao. Các diễn viên tấu hài suýt chút nữa không thể khống chế được sự kinh ngạc mà đứng bật dậy. Lại có người dám mở quán tấu hài sao? Đây là việc bị cấm kị trong vòng tấu hài a! Đó là giới luật bất di bất dịch, là ranh giới đỏ không ai dám vượt qua! Vậy mà Lục Ngang lại dám đi đụng vào? Những nhân viên khác thì trong lòng lại dâng lên sự hiếu kì. Quán tấu hài là cái gì? Lục Ngang lại coi trọng cái người tên Hồ Đức Chí này đến thế sao? Vì anh ta mà còn thành lập một công ty con riêng? Mà người được Lục Ngang bỏ tiền bạc ra đầu tư, chỉ sợ cũng không phải là một người vô dụng không có chút tài nghệ gì chứ? Gân xanh trên mặt Từ Đồ giật giật, suýt chút nữa đã không nhịn được mà mắng Lục Ngang dám làm cái việc trái đạo lý như thành lập quán tấu hài. Hắn hít sâu một hơi, không tiếp tục dây dưa vào cái đề tài quán tấu hài này nữa, mà lắc đầu chế giễu tiếp: "Ngàn chọn vạn chọn, mà lại chọn trúng một diễn viên tấu hài bị chúng ta đào thải sao?" "Lục tổng, cái con mắt nhìn người của cậu, sợ là rất nhanh sẽ biết bản thân cậu làm cho công ty phá sản đó!" Lục Ngang chỉ nhún nhún vai: "Thưa Từ tiên sinh, ai đào thải ai, thật sự không nhất định đâu." "Về phần Phá Hiểu Dương Quang, thì không nhọc ngài bận tâm đâu." Từ Đồ thấy bị Lục Ngang chặn họng một cách trực diện, không tạo ra được chút tổn thương nào, liền cũng không tiếp tục dây dưa nữa: "Ta hỏi cậu câu thứ hai." "Hồ Đức Chí, một kẻ bị vòng tấu hài của chúng ta đào thải, đã sớm không còn thân phận của diễn viên tấu hài nữa, thì làm sao mà có thể thông qua được cuộc kiểm định thân phận?" "Lục Ngang cậu có thể giải thích cho ta nghe một chút được không?" Lục Ngang buồn cười nói: "Cái gì gọi là thân phận của diễn viên tấu hài?" "Cái thân phận này chẳng lẽ còn phải do các người kí giấy thì mới được tính là có?" "Chỉ cần trên đơn đăng kí viết là diễn viên tấu hài là được rồi, có gì khó?" "Lời của các người ta nghe thật là không hiểu được mà!" Trong mắt Từ Đồ lóe lên ánh sáng, dường như đã bắt được điểm yếu của Lục Ngang, hắn lập tức nghiêm nghị nói: "Sao hả, lẽ nào ai cũng có thể gọi là diễn viên tấu hài sao?" "Trong yêu cầu của vòng sơ tuyển « Ta muốn lên Xuân Vãn » , có nói rõ cần phải có chuyên nghiệp và kỹ năng dày công tu dưỡng." "Ít nhất là ở hạng mục tấu hài, tất cả những diễn viên tấu hài tham gia dự thi đều phải có giấy chứng nhận của hiệp hội tấu hài, xác nhận thân phận và tài năng chuyên nghiệp của họ!" "Có được sự công nhận chuyên nghiệp thì mới được xem là có kỹ năng và sự tu dưỡng chuyên nghiệp!" "Nhưng Hồ Đức Chí lại không có! Vậy làm sao anh ta có thể vượt qua được khâu kiểm định thân phận?" Lục Ngang lại một lần nữa cười lên, trong nụ cười mang theo một chút trào phúng: "Xin lỗi, ta chưa từng nghe qua chuyện diễn viên tấu hài có một tiêu chuẩn chung, phải do hiệp hội XX chứng nhận thì mới có tư cách được gọi là diễn viên tấu hài." "Cái gọi là giấy chứng nhận kia, cũng chỉ là hành vi riêng của hiệp hội các người." "Việc « Ta muốn lên Xuân Vãn » yêu cầu chuyên nghiệp và sự tu dưỡng dày công, là để có thể mang đến cho khán giả những màn biểu diễn xuất sắc." "Biểu diễn hay hay dở, đâu có liên quan gì đến việc có chứng nhận của hiệp hội hay không." "Theo như các người nói, vậy thì « Ta muốn lên Xuân Vãn » cũng đừng bình xét gì nữa, trực tiếp lấy cái chứng nhận của hiệp hội các người ra mà xếp hạng luôn có phải nhanh không?" "Thật là trò hề!" Câu nói "Thật là trò hề" cuối cùng, khiến cho sắc mặt vốn đã bình tĩnh của Từ Đồ lại một lần nữa đỏ bừng lên. Lửa giận trong lòng hắn bùng cháy, nhưng lại không thể tìm ra được lời nào phản kích hợp lý. Hắn lúng túng nói: "Toàn nói bậy nói bạ!" "Không có giấy chứng nhận chuyên nghiệp thì quy tắc từ đâu mà ra? !" "Được rồi, ta không muốn đôi co với cậu mấy chuyện vô nghĩa này, ta hỏi cậu câu thứ ba!" "Hồ Đức Chí rời khỏi vòng tấu hài đã 7 năm lẻ 5 tháng, trong khoảng thời gian này anh ta không hề có kinh nghiệm biểu diễn nào, vậy thì sao có thể vượt qua được vòng kiểm tra năng lực biểu diễn?" Lục Ngang lại một lần nữa buồn cười nói: "Tại sao lại không có kinh nghiệm biểu diễn?" "Nếu anh ta không có kinh nghiệm biểu diễn thì sao ta biết trình độ tấu hài của anh ta trong mấy năm nay thế nào?" "Lẽ nào việc anh ta biểu diễn ở các sân khấu nhỏ lẻ, lại không được coi là biểu diễn?" "Người tài ẩn mình chốn thôn dã, còn người tài thực sự thì ẩn mình nơi thành thị." "Cái kiểu biểu diễn ngoài thị trường này, mới là cách tốt nhất để rèn luyện kỹ thuật!" "Bởi vì đơn giản lắm, nếu như cậu không hay thì sẽ không có người vỗ tay!" "Không hề có kiểu dù thế nào thì kết quả vẫn như ý đâu!" "Đến khi anh ta kiểm tra năng lực biểu diễn, đương nhiên là anh ta phải cung cấp video biểu diễn rồi, có như vậy mới thông qua được cuộc kiểm tra." "Thật là vàng thật thì không sợ lửa!" Trong mắt Từ Đồ lại lần nữa lóe lên tia tinh quang, hắn tự nhận là đã nắm bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của Lục Ngang: "Kiểm tra?" "Ai kiểm tra?" "Theo ta được biết, hồ sơ của Hồ Đức Chí là nộp lên cho đội ngũ sơ khảo, vậy tại sao lại thông qua được kiểm tra?" "Ai đã kiểm tra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận