Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 119: Bộ này kịch, ta đầu 2

Chương 119: Bộ kịch này, ta đầu tư 2 Hắn tức giận trợn mắt liếc Lạc Thi một cái, không thèm để ý tới nàng, ngồi về vị trí. Lạc Thi trừng mắt nhìn, cho rằng Lục Ngang đối với lời nói của mình có chút không vui, giọng liền mềm mỏng hơn nhiều: "Đùa thôi mà, chúng ta là quan hệ hợp tác." Lục Ngang tâm tình không tốt, chỉ ừ một tiếng, gật đầu một cái, không nói gì thêm. Lạc Thi kéo ghế, liền ngồi cạnh Lục Ngang. Thái độ của nàng đối với Lục Ngang khiến cho Lê Gia Lương và sóc bên cạnh đều giật mình. Bọn họ đều biết rõ, việc Thiên Ngu đầu tư vào Phá Hiểu Dương chỉ là do Lạc Thi hết sức thúc đẩy. Mà tất cả những điều này, đều có liên quan đến Lục Ngang. Có điều không ngờ, Lạc Thi trước mặt Lục Ngang lại mềm mỏng đến vậy. Hai người họ nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự cảm khái giống nhau. Quả đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a! Lục Ngang, lợi hại thật! Lạc Thi và sóc vừa ngồi xuống chưa được mấy phút, ngoài cửa đã truyền đến một tràng cười sảng khoái. Lục Ngang lập tức đứng dậy, nhìn Quách Đào, Dương Vũ cùng một ông lão năm mươi tuổi lạ mặt bước vào, liền hướng họ chào hỏi. Quách Đào đi tới chỗ Lục Ngang, hướng về phía ông lão năm mươi tuổi nói: "Lão Hồng, đây chính là Lục Ngang mà ông vẫn nhắc tới đây." Ông lão quan sát Lục Ngang một lượt, trong mắt ánh lên vẻ thưởng thức, gật đầu với Lục Ngang rồi nói: "Tiểu tử, không tệ, không tệ!" Quách Đào thấy Lục Ngang mặt đầy nghi hoặc, liền giới thiệu: "Tiểu Lục, vị này là chủ nhiệm khoa văn của Học viện Điện ảnh Kinh Đô, giáo sư Hồng Khải." "Bài hát «Sứ Thanh Hoa» của cậu khiến giáo sư Hồng khen không ngớt miệng đấy!" "Giáo sư Hồng đã chuẩn bị đưa nó vào tài liệu giảng dạy của khoa văn rồi." "Hôm nay đến đây, cố ý muốn xin cậu cho phép sử dụng bản quyền đây!" Lê Gia Lương, sóc và Lạc Thi trong mắt nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc. Bọn họ đều biết rõ hôm nay Hồng Khải sẽ đến đây. Bởi vì Quách Đào và Hồng Khải có quan hệ rất tốt, nên đã kéo được Hồng Khải vào đội đầu tư của Phá Hiểu Dương. Hồng Khải là một bậc tiền bối lớn trong làng giải trí điện ảnh, việc ông trở thành cổ đông của Phá Hiểu Dương, khiến cho mọi người có thêm lòng tin vào sự phát triển trong tương lai của Phá Hiểu Dương. Có điều họ không hề biết, Hồng Khải lại chuẩn bị đưa «Sứ Thanh Hoa» của Lục Ngang vào giáo trình khoa văn của Kinh Ảnh. Đây là quá thưởng thức Lục Ngang rồi sao? Lục Ngang cũng không nghĩ nhiều, khách khí vài câu rồi ký vào hiệp nghị sử dụng bản quyền mà Hồng Khải đưa ra. Sau khi hàn huyên một lúc, mọi người liền ngồi xuống, chính thức bắt đầu thảo luận. Lê Gia Lương tham gia buổi nói chuyện này, là với tư cách người chủ trì, cho nên sau khi mọi người ngồi xuống, anh liền mở miệng nói: "Các vị lãnh đạo, tiền bối, buổi họp của Phá Hiểu Dương hôm nay chính thức bắt đầu ha." Anh dừng một chút, nhìn về phía Lục Ngang: "Hợp đồng thực tập sinh của Lục Ngang là do Phá Hiểu Dương mua lại từ Tân Vũ Ngu Nhạc." "Tuy nhiên, điều kiện trong hợp đồng của Tân Vũ Ngu Nhạc không còn phù hợp với tình hình của cậu bây giờ, chúng ta sẽ ký lại hợp đồng." "Trước khi ký, Phá Hiểu Dương đưa ra cho cậu hai hình thức hợp đồng để lựa chọn." "Một là, hợp đồng tiêu chuẩn thông thường, phí đăng ký là 3 triệu, hợp đồng năm năm, Phá Hiểu Dương sẽ cung cấp cho cậu mọi tài nguyên, lợi nhuận công ty lấy 6, cậu lấy 4." "Hai là, ký hợp đồng với Phá Hiểu Dương dưới danh nghĩa studio, tính độc lập cao hơn, không có phí đăng ký, Phá Hiểu Dương sẽ hỗ trợ về tài nguyên." "Hợp đồng vẫn là năm năm, mọi thu nhập của studio, bất luận là do cậu tự tìm, hay là Phá Hiểu Dương giới thiệu, cũng sẽ bị rút ra 20%." "Cậu chọn loại nào?" Mặc dù trong lòng mọi người có mặt ở đây đều biết rõ, Lục Ngang muốn thành lập studio riêng. Nhưng thông tin này vẫn là do Lạc Thi nói ra, bản thân Lục Ngang vẫn chưa từng đề cập. Cho nên trong buổi họp này, Lục Ngang cần phải chính thức xác nhận. Lục Ngang lại cười gượng một tiếng. Cái này còn phải chọn cái gì nữa? Loại thứ nhất, vừa ký hợp đồng liền có 3 triệu, sau này còn có thể có thu nhập không ngừng. Còn lùi lại làm gì? Hắn mở miệng nói: "Tôi chọn loại thứ hai, studio." Tất cả mọi người có mặt ở đây đều gật đầu, trong mắt đều lộ ra sự tán thưởng với Lục Ngang. Quả nhiên là có dã tâm! Thà chịu cực khổ, cũng phải độc lập! Muốn mở ra cho mình một mảnh trời riêng! Quách Đào lúc này mở miệng nói: "Tiểu Lục, cậu đã chọn studio, vậy chắc chắn cậu có ý tưởng cho tương lai rồi." "Chúng tôi muốn nghe một chút ý kiến của cậu." "Bước tiếp theo, cậu muốn làm gì?" Bước tiếp theo? Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển. Giáo sư Quách là chủ nhiệm khoa Soạn nhạc của nhạc viện, vì âm nhạc của mình mà coi trọng mình. Nếu như mình nói bước tiếp theo muốn phát hành album, trước mắt phát triển mảng âm nhạc. Giáo sư Quách nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm. Sau đó xúi Phá Hiểu Dương đổ tiền vào. Cuối cùng, hắn và Phá Hiểu Dương kiếm được một khoản tiền lớn. Phá Hiểu Dương thì thắng tới tê dại, còn hắn thì thua lỗ lớn. Cho nên, yêu cầu đầu tiên phải loại bỏ kế hoạch làm âm nhạc. Hắn suy tư một lát, rồi kiên định và nghiêm túc nói: "Tôi muốn phát triển theo mảng điện ảnh." Đây là kế hoạch mà mấy ngày trước đây hắn đã nghĩ đến, khi kế hoạch lui về nhà bị hủy, sau khi biết sẽ phải trả 10 triệu cho người nhà, hắn mới nảy ra ý tưởng này. Bây giờ độ nổi tiếng của hắn chủ yếu là do "Ngôi sao ngày mai" mang lại. Nói đúng hơn, là nhờ bài hát trong "Ngôi sao ngày mai" mà có fan. Cơ sở fan của hắn ngoài một phần nhỏ là fan não tàn ra, thì đa phần vẫn là fan nhạc. Một khi lấn sân sang lĩnh vực khác, không làm ca sĩ nữa, mà lại đi làm diễn viên, ít nhiều cũng sẽ làm fan rời đi. Hơn nữa, so với làm nhạc, phát hành album thì quay phim truyền hình, điện ảnh có mức đầu tư cao hơn nhiều. Đối với hắn mà nói, nguy hiểm cũng lớn hơn rất nhiều. Một khi thất bại, tổn thất sẽ rất lớn. Chắc không bao lâu nữa, là có thể làm bay mất 10 triệu rồi. Kế hoạch này, quả thật là hoàn mỹ! Sắc mặt của Quách Đào trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: "Tiểu Lục, bây giờ nhiệt độ của âm nhạc cậu đang rất cao." "Chẳng lẽ cậu không muốn thừa dịp khi còn đang nổi để ra album sao?" "Cũng có thể thừa dịp để lên các Gameshow." "Nhất định phải dấn thân vào điện ảnh sao?" Lục Ngang nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Quách Đào, trong lòng lại càng vui hơn. Lão Quách không vui. Chuyện tốt! Tốt nhất là cứ khiển trách mình một trận, rồi mình sẽ tiếp tục kiên trì. Càng thất vọng về mình thì càng giảm đầu tư cho mình, để mình tự sinh tự diệt. Cuối cùng rất nhanh thôi, mình sẽ thua hết 10 triệu mà bố cho. Về nhà làm phú nhị đại! Quả là hoàn hảo! Hắn lập tức gật đầu, một lần nữa khẳng định: "Âm nhạc tuy tốt, nhưng nếu muốn tương lai trở thành một người có tầm ảnh hưởng lớn, thì điện ảnh tuyệt đối không thể thiếu." "Thậm chí còn quan trọng hơn!" "Bây giờ mọi người ấn tượng về tôi là một tiểu sinh âm nhạc, nhưng tôi không muốn bị ấn tượng cứng nhắc đó." "Tôi muốn nói với mọi người rằng, không chỉ âm nhạc, điện ảnh tôi cũng làm được!" "Tôi là một người đa tài trong ba lĩnh vực ca hát, phim ảnh và show truyền hình!" Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là, Quách Đào không những không nổi nóng, mà ngược lại lộ ra vẻ tán thưởng. "Tốt! Có chí khí!" Quách Đào hô một tiếng được, rồi quay sang nói với Dương Vũ và Hồng Khải: "Tôi nói mà, Tiểu Lục là một người có hùng tâm tráng chí, sẽ không bị gò bó trong một mảng âm nhạc này đúng không?" "Ca hát, phim ảnh và show truyền hình mới là con đường giúp người ta nhanh trưởng thành." "Đừng xem Tiểu Lục mới 22 tuổi, thực tế thì cậu ấy hiểu rất rõ!" "Mấy người chuẩn bị Web Drama đi, cậu ấy nhất định sẽ tham gia!" "Thấy chưa, tôi đã nói không sai mà?" "Không cần chúng ta chủ động nói, cậu ấy đã muốn phát triển sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận