Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 260: Đây là hồng hội trưởng ý tứ 【

Chương 260: Đây là ý của hội trưởng Hồng
【Ngay trước khi sắp bỏ phiếu xác nhận kết quả cuối cùng, Tề Sơn thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói.
“Trước khi bắt đầu phần thi tranh tài, ta muốn trao đổi ngắn gọn vài điều với mọi người.”
“Đây cũng là ý tưởng chung của mọi người trong cuộc họp của hiệp hội âm nhạc hôm qua.”
“Nhạc đàn, thậm chí toàn bộ giới giải trí, nếu muốn phát triển lành mạnh và lâu dài, cần phải kịp thời loại bỏ những con sâu làm rầu nồi canh.”
“Một số người có tính cách phản nghịch, thậm chí có tư tưởng chống đối, chỉ biết nịnh bợ đám đông, chạy theo thị hiếu của nhiều người, những nghệ sĩ như vậy không thể quá nuông chiều.”
“Cho dù có tài năng, chỉ cần tâm tính không tốt thì không phù hợp với giới giải trí của chúng ta.”
“Chúng ta đều là những người có tầm ảnh hưởng trong giới, cũng có chút kinh nghiệm và địa vị, nếu đã nhận được vinh dự từ giới này, thì phải gánh vác trách nhiệm.”
“Nếu vì chúng ta kiểm định không nghiêm, quá buông lỏng với những con sâu làm rầu nồi canh, sau này vinh dự của giới sẽ bị ảnh hưởng.”
“Thậm chí khiến cho nhạc đàn, hay toàn bộ giới giải trí gặp phải đả kích nặng nề, những người như chúng ta sẽ mang gánh nặng trách nhiệm không thể chối bỏ.”
“Tương lai, sử âm nhạc Hoa Điều, lịch sử phát triển của giới giải trí sẽ ghi lại một bút của chúng ta!”
Hắn dừng một chút rồi nhìn lướt qua Tông Tướng Địch đang ngồi đối diện mình, nặng nề nói: "Ngoài ra, ta đề nghị chúng ta phải xem xét lại tính chuyên nghiệp, tính công bằng và đạo đức nghề nghiệp của đội ngũ giám khảo.”
“Có một số người có thiên vị chủ quan rõ ràng, có còn thích hợp để tiếp tục làm thành viên ban giám khảo hay không, cần phải cân nhắc lại.”
“Thậm chí những ai gần đây có quan hệ qua lại khác thường rõ ràng, hoặc là có giao dịch tiền bạc cũng cần điều tra.”
Lời này tuy không nhắc đến tên ai, nhưng việc hắn tranh cãi với Tông Tướng Địch vừa rồi ai cũng thấy rõ, đây là đang ám chỉ ai, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Tông Tướng Địch tuy không phải là người của công vụ, nhưng là nhân vật chủ chốt của mảng âm nhạc đài trung ương, việc giữ vững sự liêm chính và danh tiếng tốt sẽ có ảnh hưởng quan trọng đến sự phát triển trong tương lai.
Những người quen biết thì hiểu rõ hắn không có bất kỳ sự giao thiệp nào với Lục Ngang, việc ủng hộ Lục Ngang chỉ vì thưởng thức âm nhạc của người đó.
Nhưng những người không quen biết có thể không nghĩ như vậy, đặc biệt lần này Tông Tướng Địch lại tranh cãi với cả các bậc lão làng trong giới vì ca khúc “Mặt Mộc”.
Một khi dư luận không tốt, ắt sẽ chịu ảnh hưởng tiêu cực.
Ngay khi vừa dứt lời, Tông Tướng Địch vốn đã có vẻ mặt không tốt, sắc mặt lại càng khó coi hơn, tức giận đến mức không kìm được mà đứng dậy:
“Thầy Tề Sơn, ý của ông là gì?”
“Hả?” Tề Sơn cười khẩy, “Tự mình nhảy ra? Chột dạ à?”
Tông Tướng Địch kìm nén cơn giận nói: “Ta chột dạ?”
“Nếu ta chột dạ thì ông nhằm vào “Mặt Mộc” là có mục đích gì?”
“Chẳng phải ông cũng đang có thiên vị chủ quan rõ ràng sao?!”
“Hay là đã nhận tiền của ai đó?”
Sắc mặt Tề Sơn đột nhiên trầm xuống, hắn mạnh tay vỗ xuống bàn: “Tông Tướng Địch, cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Việc ta có chút thích cá nhân với ca khúc “Mặt Mộc”, nhưng nó có ý tưởng, ca khúc đó có hợp với sân khấu hay không thì đều có một tiêu chuẩn đánh giá của giới âm nhạc làm căn cứ!”
“Cho dù có đưa đến cho những người làm nhạc thâm niên trong hiệp hội đánh giá, kết quả cuối cùng cũng sẽ như vậy!”
“Thế nào, chẳng lẽ cậu cho rằng ta, thậm chí cả hai vị lão sư khác đều chấm điểm sai?”
“Là do đạo đức nghề nghiệp có vấn đề?”
“Nói cho cậu biết, Tông Tướng Địch, chỉ với câu nói bêu xấu này của cậu, ta kiện đến hiệp hội là đủ để cho cậu nhận lệnh cấm sóng!”
“Nếu không phải nể tình thầy của cậu, ta nhất định sẽ nói rõ chuyện này với cậu!”
Hắn vừa nói vừa cười lạnh: “Ta quen thầy của ngươi khi ngươi còn đang mặc tã!”
“Đó là thái độ của ngươi với các bậc tiền bối trong giới sao?!”
“Thảo nào giới của chúng ta bây giờ lại xuất hiện những người không có chút quy củ như Lục Ngang, xem ra là từ cậu mà bắt đầu hư hỏng đấy!”
“Không khí trong giới chúng ta thật sự cần phải chỉnh đốn lại rồi!”
Tông Tướng Địch không nhịn được muốn phản bác lại.
Chỉ là khi lời nói sắp thốt ra khỏi miệng thì lại bị người bên cạnh nhẹ nhàng kéo ống tay áo.
Miệng hắn giật giật, cuối cùng kìm nén những lời trong lòng.
Tuy là nhà sản xuất âm nhạc của đài trung ương, nhưng hắn không hoàn toàn dựa vào tài nguyên của giới để sinh tồn.
Nhưng nếu hắn thực sự gây căng thẳng quá mức với Tề Sơn, thậm chí bị Tề Sơn chụp cho cái mũ là tung tin đồn nhảm và gây náo loạn ở hiệp hội âm nhạc, hắn chắc chắn sẽ bị thiệt thòi không ít.
Nếu thực sự bị giới cấm sóng thì sau này các bộ phim, game show cũng sẽ bài xích việc hắn tham gia vào công đoạn sản xuất âm nhạc.
Nếu không thì sẽ không bị thất nghiệp hay bị phong sát, nhưng tương lai và sự phát triển sẽ gặp phải ảnh hưởng vô cùng lớn.
Dù sao, không có sản phẩm là không có giá trị.
Hắn có thể trở thành nhân vật chủ chốt trong âm nhạc của đài trung ương, dựa vào năng lực biên khúc chứ không phải là quan hệ, năng lực đó là nền tảng cho địa vị của hắn.
Mất đi sân khấu thể hiện năng lực, cũng coi như là mất đi vị trí công việc.
Đây là điều mà hắn không thể chấp nhận được.
Sau khi tỉnh táo lại, dù trong lòng vẫn đang tức giận, hắn cũng không dám thực sự gây căng với Tề Sơn.
Lời của Tề Sơn tuy rằng là ỷ già lên mặt, thậm chí còn dựa thế chèn ép người khác.
Nhưng Tề Sơn đã gần sáu mươi tuổi, còn hắn năm nay mới chưa đến bốn mươi tuổi.
Làm nghệ sĩ gần bốn mươi tuổi có lẽ đã xem như già, nhưng với một người làm trong ngành kỹ thuật chuyên nghiệp, hắn vẫn được coi là độ tuổi thanh tráng.
Bối phận của Tề Sơn cao hơn hắn rất nhiều.
Lão sư của hắn ở học viện âm nhạc, hồi trẻ cùng Tề Sơn là sư huynh đệ.
Khi còn là sinh viên, hắn đã từng hỏi Tề Sơn về các vấn đề liên quan đến âm nhạc.
Nếu xét theo quan hệ thầy trò, thì hắn cũng có chút thân phận học sinh của Tề Sơn.
Giới giải trí coi trọng nhất là sự kính trọng người lớn tuổi và tuân thủ quy tắc.
Một khi sinh ra mâu thuẫn quá kịch liệt với Tề Sơn, theo quy tắc của giới, chính là không tôn trọng người lớn tuổi.
Đây là điều cấm kỵ.
Nghĩ đến đây, hắn hoàn toàn đè nén cơn giận trong lòng xuống, cố giữ giọng điệu ôn hòa: “Việc tôi ủng hộ “Mặt Mộc”, dựa trên ý tưởng ban đầu của ca khúc này, cũng là dựa vào tiềm năng truyền bá của nó để đánh giá.”
“Còn về đạo đức cá nhân của tôi, tôi sẽ yêu cầu nội bộ tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt.”
Hắn dừng một chút, nhìn về phía Hồng Khải nói: “Vì vậy, tôi vẫn giữ ý kiến của mình:”
“Điểm 6 rõ ràng là quá thấp so với trình độ của ca khúc này.”
“Nên bỏ đi những điểm số không hợp lý, rồi mới xác nhận điểm số cuối cùng.”
Tề Sơn thấy Tông Tướng Địch nhượng bộ, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Chỉ là khi hắn cầm ly nước lên, lúc mắt nhìn vào nước trà trong ly, một tia khuất tất thoáng qua.
Việc Tông Tướng Địch dám liên tục phản bác hắn ở đây, thậm chí vì ủng hộ Lục Ngang mà không tiếc tranh cãi với hắn, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hắn nói nặng lời như vậy là muốn nhân cơ hội chọc giận Tông Tướng Địch khiến cho hắn mất kiểm soát.
Hắn có thể nhân cơ hội này để trừng trị Tông Tướng Địch một trận, kết hợp với một số hành động nhắm vào Lục Ngang, trực tiếp tạo điển hình trong giới.
Để đạt được mục đích chấn chỉnh không khí trong giới và tạo ra môi trường tôn sư trọng đạo.
Chỉ là không ngờ, vào phút cuối cùng, Tông Tướng Địch lại nhượng bộ.
Điều này không giống với tính cách của Tông Tướng Địch mà hắn biết.
Cũng làm cho hắn không có cơ hội tiếp tục phát huy.
Tuy nhiên, việc nhượng bộ này cũng coi như đã đạt được mục đích ban đầu là dằn mặt Tông Tướng Địch.
Từ thái độ của Hồng Khải, hắn có thể nhận ra người này đang nghiêng về phía mình.
Dù sao, tất cả đều là những người lão làng trong giới, một người vinh thì cả nhóm vinh, một người tổn thì cả nhóm tổn.
Việc hắn nêu vấn đề này ra ở hiệp hội âm nhạc trước khi bỏ phiếu, mặc dù có người có ý kiến về điểm 6 mà hắn đưa ra, nhưng ít nhất cũng sẽ thảo luận lại sau khi chương trình kết thúc.
Trong hội nghị lần này, tất nhiên mọi người sẽ ủng hộ hắn.
Xem như là đạt được kế hoạch của mình, hắn cũng không còn lười tiếp tục truy cứu Tông Tướng Địch ở trong hội nghị này nữa.
Những lời tiếp theo của Hồng Khải, lại càng làm cho hắn thêm chắc chắn về suy nghĩ trong lòng.
“Được, tôi hiểu ý của cậu.” Hồng Khải gật đầu với Tông Tướng Địch.
Ngay sau đó ông lại nhìn Tề Sơn, sắc mặt ôn hòa nói: “Đây cũng là ý của lão Hồng phải không?”
Tề Sơn cười gật đầu: "Cũng đúng mà không đúng."
“Đây là ý của đa số người trong hiệp hội âm nhạc.”
“Mà lão Hồng là hội trưởng hiệp hội âm nhạc, tự nhiên sẽ đại diện cho ý kiến của đa số người.”
Lời này chặt chẽ không có sơ hở, dù có truyền ra ngoài cũng không ai có thể chỉ trích việc Hồng Lương Tranh, hội trưởng hiệp hội âm nhạc ngầm nhắm vào Lục Ngang.
Nhưng người nghe lại có thể hiểu rõ ý tứ sâu xa trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận