Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 197: Tuy bại nhưng vinh

Chương 197: Tuy bại nhưng vinh
« Thích Người » Trịnh Diệp Vĩ ở tiết mục « Ta Là Ca Vương » biểu diễn ca khúc tiếng Việt thứ ba.
Mặc dù khán giả tại hiện trường phần lớn đã đoán được Trịnh Diệp Vĩ sẽ tiếp tục biểu diễn ca khúc tiếng Việt, nhưng khi Trịnh Diệp Vĩ xác nhận vẫn sẽ hát, thì ít nhiều vẫn có chút bất ngờ.
Đối với thế giới này, ca khúc tiếng Việt hay vẫn là điều khá mới mẻ.
"Vậy xin mời Trịnh Diệp Vĩ mang đến cho chúng ta ca khúc tiếng Việt « Thích Người » của anh!"
Sau khi Tiết Khiêm nói xong câu cuối cùng, ánh đèn dần dần tắt.
Màn hình lớn trên sân khấu hiện ra thông tin bài hát:
Ca khúc: « Thích Người »
Biểu diễn: Trịnh Diệp Vĩ
Sáng tác: Lục Ngang
Soạn nhạc: Lục Ngang
Biên khúc: Lục Ngang
Vẫn là ca khúc do Lục Ngang sáng tác.
Bây giờ đã không có khán giả nào ngạc nhiên trước việc Lục Ngang sáng tác ca khúc tiếng Việt, trong lòng mọi người, ấn tượng đã từ:
Lục Ngang cũng biết sáng tác ca khúc tiếng Việt?
Biến thành:
Ca khúc tiếng Việt do Lục Ngang sáng tác thật hay.
Nếu trận này Lục Ngang không hề sáng tác ca khúc tiếng Việt cho Trịnh Diệp Vĩ, thì mới khiến mọi người kinh ngạc.
Cả khán phòng yên tĩnh một lát, tiếng bàn phím thanh thúy bắt đầu vang lên, sau đó tiếng đàn ghi-ta, guitar bass, tiếng trống đồng thời cất lên.
Ca khúc « Thích Người » là một bài hát Rock tiêu chuẩn, phần biên khúc gần như không có quá nhiều chỗ cầu kỳ hoa mỹ.
Nhịp điệu dạo đầu đơn giản, nhưng đủ dễ nghe.
Sau khi hợp âm lặp lại mấy lần, Trịnh Diệp Vĩ bắt đầu hát.
Những khán giả tinh ý thầm đếm thời gian, kinh ngạc phát hiện đoạn dạo đầu của bài hát này lại chỉ có mười lăm giây ngắn ngủi?
Hai trận trước, dù là « Phô Trương » hay « In The Name of The Father » thì thời gian dạo đầu cũng không ngắn.
Đặc biệt là « In The Name of The Father » đã tạo kỷ lục thời gian dạo đầu.
Không ngờ, ca khúc Lục Ngang sáng tác cho Trịnh Diệp Vĩ lần này, lại có phần dạo đầu ngắn như vậy.
Lục Ngang sáng tác lại tùy hứng như vậy sao?
"Mưa phùn mang phong thấp thấu hoàng hôn đường phố."
"Xóa đi nước mưa, cặp mắt vô cớ ngẩng mặt nhìn."
"Nhìn về những ngọn đèn cô đơn."
"Là ký ức thương cảm kia."
Giai điệu tươi mát, tiết tấu rõ ràng.
Biên khúc đơn giản, nhịp điệu cũng giống như vậy đơn giản.
Dưới khán đài, khán giả như cảm nhận được làn gió nhẹ nhàng tươi mát của mùa xuân lướt qua, mang theo một chút hương thơm thoang thoảng.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, là đoạn sau phần chủ đề bài hát, rốt cuộc lại có một đoạn nhịp điệu.
Sau vài giây nhịp điệu, lại tiếp nối một đoạn chủ đề, ngay sau đó lại tiếp tục vài giây nhịp điệu ngừng lại.
Nhịp điệu đơn giản, mà cũng rất bắt tai.
Vậy thì, đoạn dạo đầu của bài hát không phải là quá ngắn, mà là nhịp điệu của đoạn dạo được tách ra, chèn vào giữa bài hát sao?
Thì ra có thể chơi như vậy?
Trong phòng quan chiến.
Trong mắt ca sĩ lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bỏ qua đoạn dạo gần một phút rưỡi, đoạn dạo mười lăm giây, giờ lại thêm việc mỗi đoạn bài hát chèn vào vài giây hợp âm âm nhạc.
Lục Ngang đây không phải là làm nhạc, nhất định là đang chơi nhạc!
Thật là bài hát dạng gì cũng dám viết, hơn nữa còn viết rất hay!
Ở phía bên cạnh sân khấu.
Đường Hạ chăm chú nghe Trịnh Diệp Vĩ biểu diễn.
Hắn cũng hát được một ít ca khúc tiếng Việt, kỹ năng hát của Trịnh Diệp Vĩ mặc dù có thể xem là khá vững vàng, nhưng trong mắt hắn vẫn chưa đủ tầm.
Việc Trịnh Diệp Vĩ đạt được thành tích tốt trong hai trận trước, quan trọng nhất là bản thân ca khúc đã đủ xuất sắc.
Giống như bài « Thích Người » hôm nay.
Lại có chút sáng tạo.
Đều là người sáng tác, so với Lục Ngang, hắn cho rằng trình độ viết ca khúc của mình cũng không chênh lệch quá lớn, nhưng về mặt sáng tạo không gò bó, hắn không thể không thừa nhận là thực sự kém hơn rất nhiều.
Trên sân khấu, Trịnh Diệp Vĩ biểu diễn đến phần điệp khúc:
"Thích người, cặp mắt kia động lòng, tiếng cười mê người hơn."
"Ước gì có thể."
"Khẽ vuốt người, khuôn mặt đáng yêu đó, tay trong tay trò chuyện vu vơ."
"Tựa như ngày hôm qua, người và ta."
Cảm xúc trong đoạn điệp khúc đang dần được đẩy lên, từ từ cao trào.
Khán giả hiện trường, dường như thấy được trong ca khúc có ai đó vì ước mơ, vì bận rộn công việc mà bỏ bê người yêu.
Vì ít đi sự quan tâm, hai bên hiểu lầm ngày càng nhiều.
Cuối cùng, vì một chuyện gì đó, mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ, tình cảm bao năm cũng kết thúc.
Ta bận kiếm sống nên không thể ôm nàng, mà ôm nàng cũng không có cách nào kiếm sống.
Đây là vấn đề mà biết bao bạn trẻ đã từng gặp phải trong sự lựa chọn khó cân bằng giữa công việc và tình cảm, và chính mâu thuẫn đó đã khiến cho không biết bao nhiêu cặp đôi tan vỡ.
Rất nhiều người nghĩ tới đây, nhớ lại chuyện đã trải qua của mình hoặc bạn thân, không khỏi thở dài.
Có chút bỏ lỡ, không thể làm gì được.
Nhưng có chút bỏ lỡ, lại vô cùng đáng tiếc.
Vốn có thể bên nhau đến đầu bạc răng long, mà cũng vì sự hiểu lầm của cả hai bên mà tan vỡ.
Rất nhiều năm sau khi ngoảnh đầu nhìn lại sẽ phát hiện.
Việc tranh cãi về bánh mì và tình yêu thời còn trẻ, thực ra dưới sự cố gắng và phấn đấu của cả hai bên cũng không phải vấn đề quá lớn.
Tình yêu và bánh mì, không phải là việc đánh cờ một mất một còn.
Mà là cùng tồn tại và cộng sinh của cả hai.
Chỉ là lúc còn trẻ, một số cô gái sẽ coi cuộc sống tinh xảo trên mạng là bánh mì, mà một số chàng trai lại quá mờ mịt về tương lai, không dám đưa ra bất kỳ lời hứa hẹn nào.
Mười năm sau sẽ phát hiện ra, sự tinh xảo trên mạng, cuối cùng cũng chỉ để khoe mẽ cho người ngoài nhìn, cuối cùng cuộc sống vẫn phải quay về thực tế.
Mỗi người đều sẽ trưởng thành, những cuộc sống mà ban đầu không dám nghĩ tới, hóa ra sau một bước ngoặt có thể làm được.
Chỉ là khi nhận ra điều đó thì cả hai đã bỏ lỡ nhau.
"Ước gì có thể, khẽ vuốt người, khuôn mặt đáng yêu đó, tay trong tay trò chuyện vu vơ, tựa như ngày hôm qua, người và ta."
Trong ca từ thể hiện sự nhung nhớ người yêu vô bờ, sự buồn bã và thương cảm trong lòng, cái loại dịu dàng hạ mình.
Khiến rất nhiều người từ đáy lòng nảy sinh sự đồng cảm mãnh liệt.
Bỏ lỡ, tiếc nuối, hối hận.
Ai mà chưa từng trải qua?
Trên sân khấu, Trịnh Diệp Vĩ đưa nửa đoạn sau bài hát, một lần nữa biểu diễn đến phần điệp khúc.
Mặc dù lời ca không có quá nhiều biến đổi, nhưng trong tâm trạng của Trịnh Diệp Vĩ, cái cảm giác tiếc nuối, đã khiến mọi người nhớ lại đạt đến cao trào.
"Mỗi đêm khuya tự mình bước đi."
"Thong dong buông thả, càng lạnh giá."
"Đã từng vì mình mà tranh đấu."
"Từ không hay, nàng đau khổ."
Sau một đoạn hợp âm nhạc dạo, Trịnh Diệp Vĩ đưa sự đau khổ, hối hận của phần trình diễn này vào sâu nội tâm của mỗi khán giả.
Sau hối hận, lại quay về hồi tưởng những hình ảnh về "Nàng":
"Thích người, cặp mắt kia động lòng, tiếng cười mê người hơn."
"Ước gì có thể."
"Khẽ vuốt người, khuôn mặt đáng yêu đó, tay trong tay trò chuyện vu vơ."
"Tựa như ngày hôm qua, người và ta."
Lời bài hát của cả bài đơn giản đến mức có chút sơ sài, nếu chỉ nhìn lời ca không, thậm chí còn cảm thấy có chút lười biếng trong cách thể hiện.
Nhưng bất kỳ lời ca nào cũng không thể tách rời khỏi bản thân ca khúc, việc đánh giá tách rời bài hát không có chút ý nghĩa nào.
Chỉ khi đã nghe qua bài hát mới biết rõ, tuy rằng phần điệp khúc được lặp lại ba lần.
Nhưng mỗi lần lặp lại đều biểu hiện tâm trạng khác nhau.
Ba lần lặp lại, mới khiến cho cảm xúc của cả bài hát trở nên trọn vẹn và viên mãn.
Theo Trịnh Diệp Vĩ hòa giọng như "Shi be do ho ho" lặp đi lặp lại vài lần, âm thanh nhạc dạo trong loa ngày càng nhỏ, ngày càng nhạt.
Cuối cùng, chỉ còn vài âm cuối vang vọng ở trường quay.
Ca khúc cũng đã đi đến hồi kết.
Trên sân khấu, đèn lại sáng.
Tất cả khán giả tại hiện trường đều dành cho những tràng pháo tay nhiệt tình nồng nhiệt.
Đây là ca khúc tiếng Việt thứ ba rồi, tuy ca khúc không phải do Trịnh Diệp Vĩ sáng tác, nhưng mỗi ca khúc đều mang một ý vị khác biệt dưới sự thể hiện của Trịnh Diệp Vĩ.
Bài « Thích Người » này cũng vậy.
"Cảm ơn Trịnh Diệp Vĩ đã mang đến cho mọi người ca khúc tiếng Việt « Thích Người » rất hay."
Tiết Khiêm lại trở lại sân khấu, tiếp tục
Bạn cần đăng nhập để bình luận