Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 150: Đây cũng là văn phòng đồ dùng ? 2

"Chương 150: Đây cũng là đồ dùng văn phòng sao? 2"
"Muốn mua tai nghe?"
Dịch Chấn Tinh quay đầu lại thấy Lục Ngang đang ngắm nghía, liền lập tức gật đầu: "Tai nghe hỏng rồi, muốn đổi cái mới."
Lục Ngang thấy Dịch Chấn Tinh đang nhìn chằm chằm bộ tai nghe giá 999 tệ, liền lắc đầu, trực tiếp tìm một chiếc tai nghe giá 10099 tệ từ quầy chuyên dụng, lấy ra: "Cậu cầm cái này đi, vừa vặn hơn mười ngàn."
"Nhớ kỹ, loại dưới mười ngàn chỉ để nghe cho có tiếng thôi."
"Nếu dùng thì phải đối xử tốt với đôi tai của mình một chút!"
"Đàn ông nên tiêu thì tiêu, không tiêu có người giúp cậu tiêu đấy, à không, cậu không tiêu thì sẽ không có cơ hội tiêu."
"Hơn 99 tệ tôi sẽ nói với Cung tổng, coi như công ty chi."
Lục Ngang trực tiếp nhét chiếc tai nghe này vào tay Dịch Chấn Tinh.
Dịch Chấn Tinh có chút ngơ ngác.
Lục tổng, tôi chỉ vì tai nghe hỏng, muốn nhân lúc có lương mua đôi tai nghe tốt một chút để nghe nhạc, xem phim thôi mà.
Anh ta do dự một chút rồi nói: "Khụ, Lục tổng, tai nghe có phải không liên quan đến công việc không?"
Lục Ngang nghiêm mặt: "Sao lại không liên quan được?"
"Cậu là đạo diễn! Cần phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ bộ phim!"
"Âm thanh của diễn viên trong phim, tiếng ồn xung quanh, thậm chí nhạc đệm, ca khúc chủ đề, chẳng phải đều do cậu phải kiểm định sao?"
"Không có một bộ tai nghe tốt, làm sao cậu có thể nghe rõ được những âm thanh, nhạc điệu này?"
Dịch Chấn Tinh hơi ngẩn người: "Nhưng công ty đã trang bị tai nghe và thiết bị chuyên dụng rồi, cái đó chuyên nghiệp và tốt hơn nhiều mà."
Lục Ngang sầm mặt xuống.
Sao anh ta nói nhiều nãy giờ rồi mà Dịch Chấn Tinh vẫn chưa có tầm nhìn vậy?
Anh ta trầm giọng nói: "Tai nghe và thiết bị công ty trang bị cậu có thể mang về nhà sao?"
"Sau giờ làm, nhỡ có tình huống khẩn cấp cần cậu đánh giá âm thanh, nhạc thì sao?"
"Chẳng lẽ không cần một chiếc tai nghe tốt sao?"
"Cũng phải nói lại, sau giờ làm cậu về nhà chẳng lẽ không cần cập nhật những bộ phim, nhạc mới nhất sao?"
"Không cần học tập sao?"
"Không có tai nghe tốt, sao cậu có thể đánh giá ra được ưu điểm, chỗ hay của bộ phận âm thanh, tần số trong một bộ phim được yêu thích?"
"Một vật dụng văn phòng quan trọng như vậy, sao cậu có thể mua loại tai nghe rác rưởi 999 tệ này được?"
Dịch Chấn Tinh sờ cái đầu trọc của mình.
Nghe cũng có lý thật!
Anh ta cũng muốn mua một đôi tai nghe tốt, chỉ là không nỡ bỏ tiền túi của mình.
Mà cũng không cảm thấy đó là đồ dùng văn phòng, ngại ngùng tiêu 10 ngàn tệ.
Nhưng sau khi bị Lục Ngang phê bình một trận như vậy, trong lòng anh ta ngay lập tức hết gánh nặng tâm lý.
Trả tiền xong, cầm đồ vật trong tay, trong lòng vô cùng sung sướng.
Chỉ một chữ, đã!
Đặc biệt khi số tiền này còn là công ty trả chứ không phải mình bỏ ra.
Cái cảm giác đạt được đó, khiến niềm vui khi có được món đồ mong muốn càng tăng lên gấp bội!
Lục Ngang nhìn Dịch Chấn Tinh trả tiền xong, hài lòng gật đầu rồi rời đi.
Anh ta tiếp tục đi dạo trong trung tâm thương mại, hễ thấy ai là anh liền xông đến hỏi mua đồ được đến đâu rồi.
Thấy có người vẫn chưa dùng hết 10 ngàn tệ, anh ta liền chỉ thẳng vào La Hồng Minh bắt mua một bộ máy tính bảng mới nhất.
Lại giục Lý Quân Nhân đổi một chiếc laptop 9999 tệ.
Sau khi tập hợp lại, phát hiện ai cũng đã dùng hết hạn mức 10 ngàn tệ, lúc này anh ta mới hài lòng gật đầu.
Mọi người cũng đã tiêu tiền không ít.
Cuộc đột kích tiêu tiền lần này, đã hữu hiệu tăng mức tiêu dùng, giảm bớt lợi nhuận của "Vạn Vạn Không Ngờ Tới".
Lại càng nâng cao giá trị kỳ vọng về phúc lợi công ty và thói quen tiêu tiền không tiếc của mọi người.
Chắc chắn tương lai khi quay phim mới, có thể rất tốt hoàn thành yêu cầu của anh ta về tinh thần cũng như sức lực lãng phí!
Một hành động đạt nhiều mục đích.
Buổi tối, sau khi tìm một nhà hàng có giá bình quân hơn 1000 tệ để ăn tiệc nhỏ, trở về nhà tắm rửa rồi nằm lên giường, Lục Ngang lại bắt đầu suy nghĩ.
Tăng thu giảm chi, bộ phận khai nguyên đã hoàn thành không tệ lắm.
Thật sự không tìm ra khoản mục nào khác có thể chi tiêu hợp lý nữa.
Chỉ có cái vụ 10 ngàn đồ dùng văn phòng với phạm vi sử dụng rộng rãi này là anh ta phải cãi nhau nửa ngày trời với Cung Tuyết Linh thì nàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Nếu không cho nhiều hơn chút nữa, e là nàng không những sẽ đình công mà còn sẽ cáo trạng lên chỗ bố nữa đấy.
Anh ta không muốn để lại ấn tượng tiêu tiền bừa bãi với bố.
Bước tiếp theo cần phải bắt đầu tiết kiệm.
Tiết kiệm thì chắc chắn là phải giảm bớt thu nhập rồi.
Tiền tài trợ của "Vạn Vạn Không Ngờ Tới" đã chốt xong, không thể giảm bớt được.
Nhưng vẫn còn một khoản tiền nữa, tiền bản quyền chưa được quyết định.
Chỉ mới chiếu hai tập mà thôi, còn tận 8 tập nữa chưa chiếu.
Nếu 8 tập còn lại mỗi tập tiếp tục được 10 triệu tệ.
Tính cho chẵn là 10 triệu, 8 tập còn lại là 80 triệu.
Hai tập trước là 40 triệu, tổng cộng 120 triệu.
Dựa theo 42% tỷ lệ hiệu quả của hai tập đầu, tức là 50.400 ngàn.
Mỗi một lần thanh toán 0,075 tệ thì cũng được 378 vạn.
Tuy không bằng tiền tài trợ nhưng cũng không tính là ít!
Phải cố gắng hết sức giảm bớt khoản thu nhập này mới được!
Làm sao để giảm?
Lục Ngang suy nghĩ một chút.
Vẫn phải bắt đầu từ việc bôi xấu danh tiếng của "Vạn Vạn Không Ngờ Tới".
Tìm đám người dắt mũi bôi nhọ thì không được, đã chứng minh là sẽ thất bại.
Hơn nữa còn có khả năng gây hiệu quả ngược, không những bôi nhọ không thành mà còn khiến "Vạn Vạn Không Ngờ Tới" được tuyên truyền rồi.
Ngược lại làm tăng độ nóng và danh tiếng của "Vạn Vạn Không Ngờ Tới".
Sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng, mắt anh ta đột nhiên sáng lên.
Bây giờ còn ai đang dùng hết sức bôi nhọ "Vạn Vạn Không Ngờ Tới" không?
Chẳng phải Cố Chí Minh sao!
Vị lão huynh này vừa là tiền bối giới điện ảnh truyền hình, có địa vị tương đương với Vương Húc trong giới âm nhạc.
Không, theo như anh ta âm thầm tìm hiểu thì so với Vương Húc, địa vị còn cao hơn một chút.
Hơn nữa, không chỉ có Cố Chí Minh mà còn có một loạt nhân vật trong giới điện ảnh truyền hình, hiện tại đều đang mắng chửi anh ta dữ dội.
Vậy không phải chỗ để xuống tay ngay đây sao?
Mắng chửi Cố Chí Minh và đám người này điên cuồng vào!
Vừa có thể khiến anh ta ra vẻ đắc chí của kẻ tiểu nhân.
Lại vừa có thể lợi dụng sức nóng của những nhân vật này để kích động tính chủ quan của bọn họ, nghĩ ra cách bôi nhọ anh ta và bộ phim "Vạn Vạn Không Ngờ Tới".
Nhất cử lưỡng tiện!
Anh ta không khỏi khen ngợi sự thông minh của mình.
Lập tức mở weibo ra, tìm tới bài đăng của Cố Chí Minh thông báo sẽ trao giải Cây Chổi Vàng cho "Vạn Vạn Không Ngờ Tới".
Sau đó đăng bài, cũng biên tập nói:
"Đầu tiên xin cảm ơn sự quan tâm của Cố tiên sinh dành cho 'Vạn Vạn Không Ngờ Tới'."
"Ta từng nói rồi, nó sẽ là bộ phim tạo nên lịch sử, khai sáng một hình thái phim mạng mới."
"Thậm chí có thể nói là bộ phim mạng gốc Hán ngữ hay nhất hiện nay."
"Dựa trên thành tích mấy ngày phát sóng của 'Vạn Vạn Không Ngờ Tới', cũng ủng hộ cho cách nói này của ta."
"Về việc Cố tiên sinh trao giải Cây Chổi Vàng cho 'Vạn Vạn Không Ngờ Tới'."
"Từ góc độ cá nhân mà nói, ta cũng không để bụng."
"Một bộ phim dở hay, khán giả có thích và ủng hộ mới là quan trọng nhất."
"Bất luận là Dương Xuân Bạch Tuyết hay là loại phim dân dã, bất luận là video dài hay kênh video ngắn."
"Chỉ cần giá trị quan đúng đắn, vậy thì bên nào được yêu thích hơn, thì đó chính là tác phẩm hay."
"Giải thưởng chỉ là một trong những tiêu chuẩn đánh giá, cũng không phải là tất cả."
"Chỉ là, giải Cây Chổi Vàng là một sự đánh giá tiêu cực."
"Ta có thể tiếp nhận, đối với sự tủi thân này, ta không quan tâm."
"Nhưng ta không thể để cho đội ngũ của mình, những khán giả ủng hộ vì thế mà cảm thấy tủi thân."
"Một giải thưởng, không nên trở thành công cụ chèn ép người mới, dòng máu mới."
"Với việc Cây Chổi Vàng đã trao giải cho những bộ phim được đông đảo khán giả yêu thích."
"Vậy thì nên suy nghĩ lại, việc trao giải Cây Chổi Vàng này có hợp lý không?"
"Hay là nhân viên giám khảo không đủ trình độ?"
"Tại sao những bộ phim mà các người không đồng ý lại được yêu thích?"
"Mà những bộ phim do các người sản xuất, quay chụp thì lại lỗi thời, không có tính sáng tạo?"
"Vấn đề ở chỗ nào?"
"Đã từng Cố tiên sinh hoài nghi đội ngũ của ta không phải xuất thân chính quy."
"Cái tư tưởng này, chính là một vấn đề!"
"Đào tạo chuyên nghiệp không phải là cố chấp."
"Càng không thể đem tư tưởng cố chấp này coi là một ngưỡng cửa trong nghề."
"Đội ngũ của ta dùng thành tích để giải thích tốt nhất!"
"Giới điện ảnh truyền hình của chúng ta thực sự cần thêm những dòng máu mới!"
"Cần nhiều sự cạnh tranh hơn, mới có thể xuất hiện những tác phẩm điện ảnh ưu tú!"
"Ta tin rằng cùng với đội ngũ của mình, có thể tiếp tục suy nghĩ sâu xa, tương lai sáng tác ra những tác phẩm ưu tú hơn!"
"Cũng hy vọng Cố tiên sinh, trong tương lai có thể làm ra những tác phẩm có tính sáng tạo và chất lượng hơn nữa!"
"Và cũng mong Cây Chổi Vàng, sau này có thể thật sự xứng với danh xưng của mình."
Sau khi Lục Ngang đăng weibo, dù là trên mạng hay trong giới điện ảnh truyền hình, cũng đã dấy lên những đợt sóng kinh hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận