Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 31: Hắn là cái toàn năng tài tử

Chương 31: Hắn là một tài tử toàn năng Lạc Thi thân là thiên kim của Thiên Vũ giải trí, không chỉ ngày thường hay nghe nhạc, cha nàng còn mời riêng người dạy cô kiến thức âm nhạc, vì vậy nhận thức và năng lực hiểu về âm nhạc của nàng không tệ. Bài hát « bị coi thường » này phong cách, nhịp điệu đơn giản, ca từ tục tĩu, sẽ không được ban giám khảo công nhận. Hát loại bài này thậm chí còn không bằng tùy ý chọn một bài hát chủ lưu. Nếu Lục Ngang có năng lực sáng tác âm nhạc, chắc hẳn kiến thức nhạc lý cũng đạt tiêu chuẩn, không thể nào không nghĩ tới điểm này. Nhưng vì sao Lục Ngang vẫn đưa ra bài hát này, làm bài thi phân cấp cho hắn và Từ Tuyên Nghi? Có phải là muốn k·iế·m trò t·hị p·h·i, để đạt thành tích tốt hơn không? Nếu vì thành tích, tại sao không lập đội cùng ta? Đội của ta chắc chắn thành tích sẽ không tệ. Cự tuyệt ta, lại lập đội cùng Từ Tuyên Nghi, còn lựa chọn một bài hát thất bại. Hay là là vì… Hố Từ Tuyên Nghi?
Lạc Thi nhất thời có chút bừng tỉnh. Nàng không khỏi thầm gật đầu trong lòng, lại liên tưởng đến nội dung ca từ bài hát này. Ca từ tuy tục tĩu, nhưng lại là một kiểu kể lể. Kể lể một nỗi tủi thân, một nỗi không cam lòng. Bỏ ra mà không được chú ý! Tỏ tình mà không được đáp lại! Lục Ngang đây là dùng nỗi tủi thân, không cam lòng này, lấy lui làm tiến để lấy lòng. Lại dùng cách h·ã·m h·ạ·i Từ Tuyên Nghi để bày tỏ sự ái mộ tr·u·ng thành với nàng. Dùng kiểu cách thu hút sự chú ý này để đạt được sự chú ý của nàng. Lạc Thi nghĩ đến đây, bỗng nhiên hiểu ra vì sao Lục Ngang lại từ chối mình. Nếu ở liên nghị hội, Lục Ngang đáp ứng nàng, cự tuyệt Từ Tuyên Nghi, gia nhập đội nàng, vậy thì nàng chỉ coi Lục Ngang là kẻ có mưu đồ lợi ích. Nhiều lắm thì là một kẻ yêu thích nàng, biết nhìn tình hình mà thôi. Người như vậy quá nhiều. Chuyện này xong, nàng sẽ trực tiếp quên sự tồn tại của Lục Ngang. Còn bây giờ, Lục Ngang cự tuyệt nàng khiến nàng chú ý đến Lục Ngang. Lại thông qua bài « bị coi thường » vừa thể hiện tâm trạng, vừa gài bẫy Từ Tuyên Nghi, phải nói lần này, ấn tượng của nàng về Lục Ngang rất sâu sắc. Không cần bàn đến trình độ âm nhạc của Lục Ngang, chỉ với chiêu trò nhỏ này thôi đã có thể thấy được sự tính toán kỹ lưỡng của hắn.
Nàng chợt nhớ ra, Lục Ngang ở trên « minh tinh đại giễu cợt » đã thông qua màn bộc phát khác người, thu hút được độ nóng nhất định. Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy, Lục Ngang không đơn giản và lỗ mãng như vẻ bề ngoài nàng thấy, có lẽ tất cả đều có ẩn ý. Nếu không có người khác đứng sau chỉ điểm, Lục Ngang so với nàng nghĩ còn phức tạp hơn. Lạc Thi đứng ngoài phòng tập 048, trầm tư hồi lâu, cuối cùng không đẩy cửa bước vào mà rời đi. Nàng muốn xem tiếp sự việc diễn ra như thế nào, có giống những gì nàng nghĩ hay không. Nếu ở vòng thi phân cấp đầu tiên, Lục Ngang và Từ Tuyên Nghi đều bị đánh giá không đạt, vậy thì suy luận của nàng bây giờ là chính x·á·c.
Trong phòng tập 048. “Ồ? Bên ngoài có người?” Lục Ngang đang yên lặng lắng nghe Từ Tuyên Nghi hát, chợt nghe thấy bên ngoài có vẻ có tiếng động. Hắn đứng dậy mở cửa, liếc nhìn, lại không thấy bóng ai. “Ảo giác sao?” Lục Ngang nghi ngờ lắc đầu. “Ta vừa hát thế nào?” Từ Tuyên Nghi đợi Lục Ngang trở lại giữa phòng tập, lên tiếng hỏi. “Tạm được, hai ngày này chúng ta cố gắng luyện tập là được.” Lục Ngang nghiêm túc nói, “Chiều nay kết thúc, ta sẽ báo bài hát cho tổ chương trình.” “Ừ ừ.” Từ Tuyên Nghi gật đầu đồng ý ngay.
Buổi tối. “Bài hát « bị coi thường » này lại muốn chúng ta tự biên khúc?” Lục Ngang nghe đề nghị của tổ chương trình xong, rất kinh ngạc. Nhạc thịnh hành hiện đại, biên khúc và soạn nhạc không giống nhau. Soạn nhạc đơn giản mà nói, chính là giai điệu của toàn bộ bài hát, có thể hiểu là âm điệu khi hát lên. Biên khúc là dựa vào giai điệu, dùng các loại nhạc cụ thậm chí âm thanh tự nhiên, thêm vào các âm sắc, hợp với hợp âm, để làm cho soạn nhạc biểu đạt phong phú hơn. Với chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc, dù là nhạc tự sáng tác hay cover lại, biên khúc thường sẽ do các thầy giáo biên khúc dựa trên nhu cầu chương trình mà biên soạn ngay tại chỗ. Hắn chưa từng nghe nói đến việc một chương trình thi đấu, lại cần thí sinh tự biên khúc. Chẳng lẽ tổ chương trình có tuyệt chiêu gì sao? Tuyệt chiêu hắn không sợ, hắn sợ tổ chương trình mượn cơ hội này để khuếch trương. Nhỡ mà vừa tăng độ hot của chương trình, vừa làm giám khảo vì hắn đa tài mà sinh hảo cảm thì chẳng phải dính chưởng rồi sao?
[Cảnh báo: thấy rằng môi trường lớn như này, website có thể bị đóng bất kỳ lúc nào, mời mọi người nhanh chóng chuyển qua truyendocviet App hoặc truyendocviet app.org] Sau một hồi truy hỏi, Lục Ngang mới nắm được tin tức hữu hiệu từ giọng nói ấp úng của nhân viên tổ chương trình. Khi tổ chương trình thu hết ca khúc các đội luyện tập sinh đã chọn để phân cho các thầy biên khúc thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Các thầy biên khúc của hai chương trình « sáng tạo 001 » và « ngôi sao của ngày mai », lại đều cự tuyệt biên khúc cho các ca khúc tự sáng tác của họ. Hỏi nhiều hơn thì hai thầy biên khúc trực tiếp thể hiện thái độ: thà từ chức, cũng không muốn đắc tội với người khác để biên khúc cho hai người kia.
Lục Ngang cũng không hỏi thêm, nghe đến đây, hắn đã hiểu, nhất định có người đang ra mặt. Đây là đang nhằm vào hắn mà! Chuyện tốt đây mà! Sau khi một hồi giải t·h·í·c·h ấp úng, cuối cùng nhân viên tổ chương trình bổ sung thêm: “Cũng không nhất định là do các bạn biên khúc, chỉ là nếu các bạn biết biên khúc thì có lẽ phong cách biên khúc sẽ phù hợp với phần trình diễn của các bạn hơn.” “Nếu như các bạn thấy không phù hợp thì chúng tôi sẽ đi tìm người khác biên khúc nhé.” Nhân viên kia có chút lúng túng. Mời Lục Ngang và Từ Tuyên Nghi đến tham gia chương trình, kết quả tổ chương trình còn không giải quyết được cả vấn đề thầy biên khúc. Quá m·ấ·t mặt! Chỉ là, tổ chương trình cũng có cái khó của họ. Mặc dù họ là bên sản xuất chương trình, họ có đầy đủ quyền phát ngôn ở một số vị trí kỹ thuật, nhưng liên quan đến giám khảo, biên khúc, bình luận, tuyên truyền phát hành thì phần lớn đều phải nhờ người trong giới giải trí. Những người có chuyên môn lại đều là người trong giới, nếu không chịu ảnh hưởng của giới này thì cũng không chuyên nghiệp. Nếu những người này cố tình từ chối thì tổ chương trình cũng khó sửa đổi. Năng lượng của sự liên kết trong giới giải trí, không thể khinh thường được.
Nhưng khiến hắn hơi bất ngờ là, sau khi nghe ngọn nguồn sự việc “được tô điểm” lên thì thái độ của Lục Ngang lại thay đổi lớn, sự cảnh giác và bất mãn ban đầu, trực tiếp biến thành mừng rỡ. “Không cần không cần, biên khúc ấy à, tôi cũng biết chút ít, bài hát này, không, sau này tất cả những bài hát tự sáng tác của tôi, phương án biên khúc đều do chính tay tôi làm!” Lục Ngang nói ngay. Biên khúc à, đơn giản thôi mà, cái hợp âm vạn năng 453 625 1 cứ thế mà dùng. Phối thêm hai loại nhạc cụ là xong. Với kiểu biên khúc lười biếng đơn giản thế này, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt bất mãn của giám khảo trên sân khấu. Hoàn mỹ! “Tôi chỉ có một yêu cầu, bất luận là tài liệu đưa cho giám khảo hay khi phát sóng chương trình, cũng phải ghi rõ biên khúc là do tôi.” Lục Ngang nói thêm. “Tốt thôi, không thành vấn đề, chắc chắn rồi.” Nhân viên tổ chương trình vội gật đầu. Lục Ngang tự biên khúc đối với tổ chương trình mà nói, là một phương án giải quyết dễ nhất. Vừa giải quyết được vấn đề mời thầy biên khúc bị từ chối, cũng sẽ không có chuyện tổ chương trình mời người ngoài ngành biên khúc, hiệu quả không tốt khiến thí sinh bất mãn. Còn việc Lục Ngang yêu cầu ghi người biên khúc là hắn, thì đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhân viên kia cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi Lục Ngang là muốn được vinh dự. Hắn không chỉ biết sáng tác ca từ và nhạc mà còn biết cả biên khúc, đúng là một tài t·ử toàn năng. Tổ chương trình phải ủng hộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận