Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 17: Trả thế nào dâng lên rồi hả?

"Mẹ, tiền của con tạm thời vẫn đủ dùng." Lục Ngang lộ ra nụ cười gượng gạo.
Dù hắn cũng muốn nhận tiền của mẹ, nhưng dù sao mấy lần trước hắn đều kiên quyết cự tuyệt, bây giờ đột nhiên lại muốn nhận tiền, thật sự quá đáng nghi.
Chỉ có thể đành cắn răng cự tuyệt.
Bất quá lần này, hắn không còn nói mấy lời "Con muốn dùng hành động chứng minh, có thể tự làm tự ăn!" sặc mùi 'trung nhị' nữa.
Chỉ nói là tiền tạm thời đủ dùng.
Ẩn ý trong đó là: Bởi vì tạm thời tiền đủ dùng, cho nên không cần, đợi khi nào không đủ tiền dùng, thì cần thôi.
Hắn cũng không biết rõ mẹ có thể hiểu được thâm ý của mình không, nhưng hắn đã cố gắng hết sức rồi.
Vân Tuệ Diễm thấy Lục Ngang lần nữa cự tuyệt, cũng không bất ngờ, Lục Ngang cố chấp nàng rất rõ, chỉ có thể thở dài một tiếng: "Vậy được thôi, ở bên ngoài đừng có làm khổ bản thân, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống."
Quản gia lúc này đi tới, hỏi đồ ăn đã chuẩn bị gần xong chưa, có thể dùng cơm chưa.
Thấy thời gian cũng gần đến giờ ăn trưa, Lục Viễn Bình liền gật đầu, một nhà ba người dời bước đến bàn ăn.
Thường ngày Lục Viễn Bình công việc bận rộn, thường xuyên đi công tác khảo sát và kiểm tra ở khắp nơi trên cả nước, thậm chí trên thế giới, thời gian ở nhà không nhiều.
Vân Tuệ Diễm có lúc sẽ đi cùng Lục Viễn Bình, có lúc lại theo đám bà Khoát Thái đi du lịch khắp nơi, cũng rất ít ở nhà.
Cho nên việc cả nhà có thể tụ tập cùng nhau ăn một bữa trưa chính thức, cũng được xem là hiếm thấy.
Vân Tuệ Diễm cố ý sắp xếp quản gia chuẩn bị những món ăn vô cùng phong phú.
Tôm hùm Úc Châu, trứng cá muối Armas, Bát Tiên Quá Hải náo La Hán, pizza Bạch Tùng Lộ hoàng kim.
Khi đầu bếp liên tục bưng các món ăn lên bàn và xướng tên, Lục Ngang suýt nữa không kiềm được nước miếng.
Đây đều là những món ăn xa xỉ mà hắn chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy bao giờ!
Lại còn bày đầy cả bàn.
Bất quá nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, hắn liền cố gắng kìm lại cái miệng đang thèm thuồng của mình.
Mục đích chính của lần về nhà này đâu phải là để ăn cơm, mà là muốn thử xem có thể ở lại được không.
Tham vọng của hắn quyết không chỉ dừng lại ở việc cọ một bữa cơm, mà là phải cọ cơm dài dài!
Khi nghe lời mời dùng bữa, Lục Ngang cũng không ăn ngấu nghiến như mọi khi, mà hơi lộ vẻ ưu tư, bộ dạng không thèm ăn, chỉ gắp một ít đồ ăn thanh đạm, từ tốn thưởng thức.
"Tiểu Ngang, con làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị à? Hay là không được khỏe? Sao lại không ăn gì vậy?" Vân Tuệ Diễm gắp một con Tôm Hùm lớn vào khay của Lục Ngang, ánh mắt lộ vẻ quan tâm hỏi han.
Đến rồi! Cơ hội đến rồi đây!
Chờ đợi chính là giây phút mẹ đại nhân quan tâm này đây!
Hắn lập tức tuôn ra những lời khen đã sớm nghĩ sẵn trong lòng, cố tình dẫn câu chuyện sang chuyện công việc: "Cũng không phải ạ, chỉ là tối qua vì công việc, con ngủ muộn quá, trên đường về nhà lại suy nghĩ về chuyện công việc nên con mệt quá, không thấy ngon miệng gì cả."
Vân Tuệ Diễm lập tức lo lắng hỏi: "Dạo gần đây công việc gặp phải khó khăn gì sao? Sao lại phải thức đêm làm việc thế? Có vấn đề gì có thể nói với mẹ, đừng có giữ trong lòng."
Muốn chính là câu này!
Quả nhiên trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất!
Lục Ngang ở trong lòng tặng mẹ một điểm khen ngợi.
"ε=(´ο`* ) ) ) Ai!"
Lục Ngang thở dài, chuẩn bị tạo không khí, tô điểm thêm một chút cảm xúc, sau đó kể khổ cho mẹ nghe, nào là gần đây mình khổ cực, không dễ dàng thế nào, ăn bữa nay lo bữa mai.
Để mẹ nghe mà thương xót rồi "khuyên" hắn mau về nhà.
Biết đâu ba cũng sẽ vì cảm động mà giữ hắn ở nhà luôn, "ép buộc" hắn rút khỏi giới giải trí.
Như vậy thì lý do về nhà cũng không cần bịa, vai cũng không cần diễn, lại càng ít sơ hở!
Quá hoàn hảo!
Nhưng điều làm hắn ngàn vạn lần không ngờ tới là, khi hắn vừa mới than thở ra một tiếng đầy cảm xúc thì cha hắn lại đúng lúc thả một câu vào, ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời hắn.
"Lão bà, có thể em không biết chứ, Tiểu Ngang dạo gần đây trong sự nghiệp có tiến bộ không nhỏ đâu, không những lên hot search Weibo mà còn sắp tới sẽ tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng, xem như rất khá."
Lục Viễn Bình tự cho là mình rất hiểu thằng con trai này.
Lục Ngang cố ý dẫn chuyện sang công việc, phần lớn là muốn khoe thành tích dạo gần đây.
Và đối tượng để khoe quan trọng nhất, chính là ông ta.
Dù sao trong mấy năm nay, ông ta đã chèn ép Lục Ngang không biết bao nhiêu lần rồi.
Lần này khó khăn lắm mới có chút thành tích, đương nhiên phải có dịp để phô trương.
Bộ mặt đau khổ chỉ là muốn chơi bài khổ nhục kế trước thôi.
Mày không phải nói tao không làm được sao? Nói tao không có thiên phú trong giới giải trí à?
Vậy tao sẽ lấy thành tích ra cho mày thấy! Đánh vào mặt mày!
Bây giờ tao mới chỉ dùng một tiểu kế thôi đã có thể đạt được chút nhiệt rồi, sau đó lại mượn danh chương trình «Ngôi Sao Tương Lai» khuếch trương thêm một chút, thì sự nghiệp thăng tiến nằm trong tầm tay!
Lục Viễn Bình chỉ cần nghĩ một chút đã đoán được những lời mà Lục Ngang sắp nói tiếp theo.
Để giữ vững hình tượng nghiêm khắc và vị thế của người cha trong gia đình, ông ta sẽ ra tay trước.
Để Lục Ngang không có cơ hội khoe khoang!
"Thật sao? Tiểu Ngang lợi hại như vậy?" Lời của Lục Viễn Bình nhất thời khiến Vân Tuệ Diễm lộ vẻ kinh ngạc vui mừng.
Không giống Lục Viễn Bình, từ khi Lục Ngang thể hiện ý muốn làm minh tinh, Vân Tuệ Diễm chưa từng phản đối.
Nàng chỉ có một đứa con trai như vậy, chỉ cần Lục Ngang không đi làm chuyện phạm pháp phạm luật gì, nàng đều không phản đối.
Mặc dù nàng cũng cho rằng, điều phù hợp nhất với Lục Ngang có lẽ là về nhà thừa kế gia sản, nhưng nếu như Lục Ngang thực sự không có hứng thú với công việc ở nhà, thì cũng không sao.
Cũng có thể để cho Lục Ngang kết hôn sớm một chút, sinh cho mình một đứa cháu trai, từ nhỏ đã bồi dưỡng cháu mình theo hướng trở thành một ông trùm kinh doanh!
Cũng xem như có người để "luyện" lại.
Cho nên, nàng đối với mộng tưởng của Lục Ngang, vừa không ủng hộ cũng không phản đối.
Chỉ cần Lục Ngang vui vẻ là nàng vui rồi.
Đương nhiên, khi nghe được chồng mình nói sự nghiệp của Lục Ngang có tiến bộ không nhỏ, trong lòng nàng vui mừng không thôi.
Chỉ là Lục Ngang ở một bên, lại trừng lớn mắt.
Tình hình phát triển thế này không đúng với những gì mình tưởng tượng mà?
Chẳng phải cha phải tìm cơ hội chèn ép mình chứ?
Sao lại còn khen ngợi nữa rồi?
Hắn nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Cha khen ngợi thế này, còn nói rõ dạo gần đây hắn lăn lộn không tệ, sự nghiệp đang lên, trực tiếp cắt đứt ý định muốn than thở kể khổ của hắn rồi.
Giải quyết một cách triệt để!
Kế hoạch, thất bại!
Trong lòng hắn nhỏ lệ âm thầm.
"Con con con dạo gần đây sự nghiệp cũng có chút khởi sắc ạ." Lục Ngang lộ ra nụ cười gượng gạo.
Trong lòng hắn than một tiếng, ý định nhân cơ hội than khổ, tìm một cơ hội nhận lỗi, buông tha thỏa thuận, từ đó về sớm cũng không còn hy vọng nữa.
Chỉ là hắn có chút khó hiểu tại sao hôm nay cha lại không hề chèn ép mình mà lại khen ngợi những thành tựu mà mình đạt được gần đây, lẽ nào đã nhìn thấu được những mưu đồ trong lòng hắn rồi?
Suy nghĩ vừa thoáng qua, hắn liền lắc đầu bác bỏ.
Hắn cũng đâu có sơ hở gì.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu kế hoạch thất bại, vậy thì cũng đừng kìm hãm cơn thèm ăn nữa, vẫn nên tranh thủ ăn một bữa thịnh soạn, đừng lãng phí cơ hội.
Trong lòng Lục Ngang đã quyết định, liền thay đổi thái độ ngay lập tức, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thấy con trai ăn rất ngon, Vân Tuệ Diễm nở nụ cười vui vẻ yên tâm.
Thì ra là muốn khoe khoang với nàng một chút thành tựu của mình, khoe xong thì ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn rồi, vẫn là một đứa trẻ con thôi.
Lục Viễn Bình cũng cười lắc đầu một cái.
Quả nhiên là trong lòng cứ muốn khoe khoang, cũng may ta đã phá cái màn khổ trước sướng sau của nó, trực tiếp chỉ ra những thành tựu gần đây của nó luôn.
Muốn hơn cơ cha, vẫn còn non lắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận