Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 126: Cẩu tử cùng Đinh Thăng kế hoạch

Chương 126: Cẩu tử cùng kế hoạch của Đinh Thăng. Bầu không khí đều bị các ngươi làm cho hỏng hết cả!
Chỉ là sắp đến cửa phòng làm việc, hắn mới đột nhiên phản ứng kịp. Không đúng! Ta là ông chủ! Chẳng phải đã nói không muốn làm thêm giờ sao? Những người này không tan làm, cuốn cái gì chứ? Hắn lập tức lui về, vỗ tay một cái.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía Lục Ngang.
"Lục tổng!" Dịch Chấn Tinh lập tức đứng lên, bước nhanh đi tới bên cạnh Lục Ngang, chờ hắn phân phó. Không cần phải nói, khẳng định hỏi tiến độ, kế hoạch quay phim các loại. Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cho dù Lục Ngang không hỏi, hắn cũng sẽ đúng lúc tiến hành báo cáo.
"Các ngươi đang làm gì vậy đây?" Lục Ngang có chút không vui nói.
Tâm tình không vui của Lục Ngang khiến Dịch Chấn Tinh có chút mờ mịt. Có ý gì? Chẳng lẽ trách hắn không chủ động báo cáo tiến độ? Hắn lập tức liền hối báo: "Lục tổng, tiến độ điều chỉnh kịch bản hiện tại..."
Chỉ là hắn mới vừa mở miệng, liền bị Lục Ngang vẫy tay cắt đứt: "Ai! Tiến độ tự ngươi kiểm soát, không cần báo cáo với ta. Chỉ cần có thể đúng thời hạn giao cho bên Chim Cánh Cụt là được."
Dịch Chấn Tinh có chút mờ mịt: "Vậy Lục tổng...?"
Lục Ngang nhíu mày nói: "Ta nói các ngươi! Cũng đến giờ rồi, tại sao còn không tan làm? Đã nói rồi, không được đem cái thói quen làm thêm giờ của công ty Internet mang tới công ty chúng ta! Lần sau ta mà còn bắt gặp ai làm thêm giờ, trừ tiền! Cho các ngươi hai phút, nên thu dọn tài liệu thì thu dọn. Mau tắt máy tính rồi đi!"
Dịch Chấn Tinh: ?
Hắn liếc nhìn thời gian. Bây giờ vừa mới 17 giờ thôi mà! Liên tục hai tuần lễ, Lục Ngang mỗi ngày đều sẽ đến phòng làm việc vào lúc ba giờ chiều. Vốn là hắn chuẩn bị thỉnh thoảng tới phòng làm việc vài chuyến. Dù sao hắn là ông chủ, cũng không cần tự mình làm. Chỉ là ngày đầu tiên, việc Dịch Chấn Tinh và mấy người làm thêm giờ khiến hắn ý thức được, nếu như không có hắn giám sát, những người này nhất định sẽ không tự chủ làm thêm giờ. Tuy nói làm thêm giờ không đồng nghĩa với chất lượng sản xuất cao. Nhưng thời gian dư dả, ít nhiều gì cũng sẽ giúp họ nâng cao chất lượng bộ phim.
Vốn trong một tháng chỉ có 22 ngày làm việc, 176 giờ sản xuất phim. Nếu mỗi ngày kéo dài thêm 2 tiếng, sẽ tăng thêm 44 tiếng. Mỗi ngày nếu kéo dài 4 tiếng, sẽ tăng thêm 88 giờ làm việc. Hắn nghĩ đến đây đã cảm thấy kinh khủng. Chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim này! Cái thói làm thêm giờ này, nhất định phải cưỡng chế bọn họ sửa đổi!
Trải qua hai tuần cố gắng, mỗi ngày hắn đều canh chừng bọn họ tan làm đúng giờ. Cuối cùng, bọn họ đã chủ động tắt máy tính vào giờ tan ca. Lục Ngang thấy thói quen của bọn họ cũng không có gì đáng lo ngại. Dù sao ai sẽ thực sự thích mỗi ngày ở phòng làm việc làm thêm giờ chứ?
Nhìn mọi người mỗi người đều giống như được hắn dưỡng thành thói quen tan làm đúng giờ, Lục Ngang hết sức vui mừng.
Dịch Chấn Tinh và mọi người tuy nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể theo ý của Lục Ngang, mỗi ngày đến giờ tan làm. Để có thể đúng thời hạn hoàn thành việc quay chụp và hậu kỳ, trong lúc làm việc ai nấy đều dồn 100% tinh lực vào. Chút nào cũng không dám lơ là. Lơ là không bị trừ tiền lương, nhưng thật sự sẽ khiến dự án không thể hoàn thành. Kiên trì mấy ngày sau, họ phát hiện một cách thần kỳ là hiệu suất làm việc lại tăng lên rất nhiều. Thậm chí ngay cả thói quen hay nghịch điện thoại lúc làm việc cũng bỏ. Công việc 955, nhưng lại đạt hiệu suất cao hơn cả 996 lúc trước! Mấu chốt là còn không hề cảm thấy mệt mỏi!
Cho nên, đây chính là nguyên nhân Lục tổng mỗi ngày đuổi bọn họ tan làm đúng giờ sao? Mọi người trong lòng, lần nữa cảm thấy kính nể Lục tổng. Bất quá, cũng có lúc, tiến độ thực sự không theo kịp. Sẽ có người cố gắng làm thêm giờ sau khi tan ca, rồi lại lén lén lút lút trở lại làm tiếp. Đến lúc này, bọn họ lại không nhịn được tự giễu cợt. Làm thêm giờ mà còn phải lén lén lút lút, thật đúng là hết nói nổi mà!
Đến tuần thứ ba, Lục Ngang không còn ngày nào cũng đến phòng làm việc nữa. Mà là cách một ngày đến ngồi trong phòng làm việc một chút, ký một ít giấy tờ chi tiêu.
Đối với mục tiêu sống ở kiếp trước, Lục Ngang hết sức hài lòng. Ngoại trừ có một ngày, vì yêu cầu phải hoàn thành tất cả phần diễn của hắn, nên cực khổ một chút. Còn lại thì mỗi ngày hắn đều ngủ đến khi tự tỉnh, thỉnh thoảng đi phòng làm việc, để chứng tỏ mình còn tồn tại. Vừa có thể mượn lý do bận quay phim, không rảnh để phân tâm công việc, đẩy tất cả mấy cái thông báo gameshow do 'ánh hào quang Hiểu Dương' mang lại. Hắn tính một chút, chỉ cần mấy thông báo này thì thu nhập đã được mấy trăm ngàn rồi. Dùng một kịch bản thất bại, đổi được mấy trăm ngàn thu nhập, một trước một sau, hắn cảm thấy mình thắng quá đậm rồi.
Điều làm hắn vui vẻ hơn nữa là, Cung Tuyết Linh từng một lần gọi điện thoại khiếu nại với hắn: "Dịch Chấn Tinh dùng mấy trăm ngàn tiền làm hiệu ứng đặc biệt, mà chỉ làm ra được hiệu ứng Hoạt hình FLASH thôi." "Quá lãng phí!"
Tiền dùng sai chỗ, hình ảnh làm thì quá tệ. Vốn hắn định sau khi có danh thiếp sẽ xem qua một lượt. Hiện tại hắn hoàn toàn yên tâm, còn xem cái gì nữa? Chắc chắn là thất bại rồi! Chỉ là có chút kỳ quái, thời gian gần đây hắn như thấy vài lần, có người lén lút chụp trộm ở Studios hoặc gần công ty.
Nhanh vậy đã có cẩu tử rồi hả? Hắn lại không quan tâm, cẩu tử khiến người chán ghét là bởi vì cẩu tử luôn đăng mấy thứ gây ảnh hưởng tiêu cực cho nghệ sĩ. Hoặc là tiết lộ một vài cảnh phim chưa được công bố, làm ảnh hưởng đến tiến độ tuyên truyền phát hành của đoàn phim. Hắn ở khu chung cư ra vào đều cần nhận diện khuôn mặt. Hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy cẩu tử nào ở gần khu nhà. Cẩu tử cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn, mà bộ phim ngắn đang quay này, cho dù có bị lộ ra cũng không sao. Cho nên, đối với việc Quan Hiểu Y vài lần nhắc nhở có người chụp lén, hắn đều phẩy tay không để ý.
Ma Đô, một quán trà.
Đinh Thăng cầm một chồng tài liệu và ảnh, khóe miệng nhếch lên giấu nụ cười.
Một tiếng kẽo kẹt, cánh cửa phòng riêng của quán trà bị mở ra, Vương Húc bước vào.
"Lão Đinh, có chuyện gì vậy? Gọi điện thoại còn không nói, thần thần bí bí." Vương Húc nghi hoặc nói.
Đinh Thăng chỉ cười, cũng không trả lời, đưa tư liệu và ảnh trong tay cho Vương Húc.
Vương Húc kỳ lạ nhận lấy, ánh mắt liếc qua người đầu tiên trong ảnh, ngạc nhiên nói: "Ồ, Lục Ngang?" Hắn lập tức hứng thú, từng trang từng trang cẩn thận xem. Đinh Thăng ở bên cạnh nói: "Mấy cái này là tôi tìm người moi ra những chuyện đen của hắn ta. Vốn tôi nghe nói Lục Ngang thành lập studio, cứ nghĩ là hắn sẽ có động thái lớn trong âm nhạc. Không ngờ lại đi quay phim chiếu mạng. Tôi còn tưởng là Quách Đào từ chỗ Hồng Khải có được kịch bản hay, rót vào cho hắn không ít tiền đầu tư. Ai dè, lại đi làm mấy cái phim mini chiếu mạng. Quay web drama thì thôi đi, lại còn kéo theo cả một đám tạp nham. Đạo diễn đoàn phim tên là Dịch Chấn Tinh, vốn trước đây là làm thuê ngoài công trường, thật là cười chết người. Làng giải trí chúng ta lại xuống cấp tới mức này, ngay cả dân công trường cũng có thể đến làm phim qua loa sao?"
"Diễn viên chính thì hình như tên gì đó La Hồng Minh, nghe nói làm hòa âm, chưa bao giờ có kinh nghiệm diễn xuất."
"Xem diễn xuất của bọn họ, mặt thì đơ như tượng, biểu cảm cũng không làm được."
"Lục Ngang cũng vậy, ngoài mặt đơ thì chỉ có mặt đơ."
Vương Húc nghe Đinh Thăng nói, dần dần xem nhanh một lượt tài liệu và ảnh, trong mắt cũng dần dần sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận