Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 109: Người này dã tâm, không thể đo lường a!

"Chương 109: Dã tâm của người này, thật không thể lường trước được!"
"Tiểu tử, tuổi còn trẻ mà giọng điệu cũng không nhỏ!"
"Thế nào? Nhạc đàn trong miệng ngươi chẳng lẽ lại không đáng một xu?"
"Có phải hay không lão già này trong mắt ngươi cũng chỉ là một kẻ già đời lên mặt đáng ghét?"
Quách Đào đột nhiên giận dữ khiến cho không khí hiện trường nhất thời trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Ngày hè oi bức, vào giờ phút này lại làm cho những người có mặt cảm thấy run rẩy đôi chút.
Ngay khi bầu không khí lạnh lẽo đang dần dần lên men thì Tiết Khiêm liền vội vàng mở miệng xoa dịu tình hình: "Sư phụ, Lục Ngang còn trẻ, lời nói có hơi ngông cuồng, ngài đừng để ý."
"Với thân phận của ngài, sao có thể là kẻ già đời lên mặt được chứ!"
"Lục Ngang, ngươi nói thử xem?"
Hắn nháy mắt với Lục Ngang, ý bảo hắn mau chóng xuống nước.
Lời lẽ vừa rồi của Lục Ngang có phần quá khích, hắn có thể thấy rõ sư phụ có vẻ hài lòng.
Việc Lục Ngang chống đối quyền uy, ngược lại còn thích hùa theo thế lực, tuyệt đối không phải giả vờ.
Là thực sự như vậy.
Sư phụ đã cất công đến một chuyến thì không thể để ông phải thất vọng mà quay về được.
Sư phụ nổi giận lần này hiển nhiên là để tiếp tục khảo nghiệm Lục Ngang, hắn tự nhiên phải tiếp tục phối hợp.
Hắn cũng tò mò, Lục Ngang sẽ trả lời thế nào?
Mà thấy Quách giáo thụ cau mày vì lời nói của Tiết Khiêm mà dần bình phục trở lại, Lục Ngang nóng ruột.
Tiết Khiêm a Tiết Khiêm, trông ngươi đẹp trai thế kia, sao lòng dạ lại xấu xa đến vậy!
Liên tục phá hoại không khí tốt đẹp ta đang cố gắng tạo dựng trên vũ đài, cắt ngang cơn giận dữ của ban giám khảo còn chưa nói.
Bây giờ thật vất vả ta mới có thể chọc giận được bậc đại lão trong giới, một lần vất vả cả đời nhàn nhã mà hoàn thành việc bị phong sát, rút lui khỏi giới về nhà.
Cuối cùng thì ngươi lại phá hỏng chuyện tốt của ta!
Thật là quá đáng!
Lục Ngang kiên quyết không cho phép chuyện này xảy ra, hắn lập tức mở miệng phản bác nói: "Có phải là kẻ lên mặt hay không, phải xem Quách giáo thụ ngài hành xử thế nào!"
"Không phải cứ dựa vào việc thổi phồng!"
"Nếu như ngài cũng chỉ dựa vào thân phận địa vị, chiếm đoạt quyền phát biểu, dậm chân tại chỗ, phát động văn hóa trong vòng, bài xích, chèn ép người trẻ tuổi bên ngoài."
"Đó chính là lên mặt!"
"Chính là lão già khốn nạn!"
Trong mắt Tiết Khiêm lóe lên sự tán thưởng không dễ phát hiện, hắn nhìn Lục Ngang thật sâu một cái, sắc mặt tối sầm lại rồi mắng: "Lục Ngang, sao ngươi lại ăn nói với Quách lão như vậy!"
"Ngươi nghĩ bị phong sát chỉ là việc nội bộ làng giải trí đuổi ra thôi sao?"
"Một khi lệnh phong sát công khai ban hành, tất cả các trang mạng công cộng, bất kể Internet hay TV đều sẽ gỡ hết tác phẩm của ngươi!"
"Sư phụ mở lời, lệnh phong sát công khai chỉ là chuyện trong nháy mắt!"
Mà ngay lúc này, Quách Đào cũng rất đúng lúc rên lên một tiếng nặng nề.
Sự bất mãn trong mắt đối với Lục Ngang không hề che giấu.
Tiết Khiêm và Quách Đào kẻ xướng người họa, nhất thời khiến không khí hiện trường thêm phần ngột ngạt.
Đến Dương Vũ và Lê Gia Lương lúc này cũng thật sự tin là Quách lão đang tức giận.
Hai người trong lòng đều thầm kêu không ổn!
Lời Lục Ngang vừa nói ra, thật sự đã chọc giận Quách lão rồi.
Cũng không trách, Quách lão tuy minh bạch nhưng không có nghĩa là không để ý lễ nghi.
Dù có thưởng thức Lục Ngang đến đâu, Quách lão cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào bất kính như vậy!
Hỏng rồi!
Bên kia, Tiết Khiêm vừa nhắc đến lệnh phong sát công khai, đôi mắt của Lục Ngang lại sáng lên, trong lòng vui sướng khôn xiết.
Lại còn có chuyện tốt thế này sao?
Lại còn có thể bị toàn bộ nền tảng mạng đuổi ra khỏi?
Hắn sung sướng cười: "Đuổi ra khỏi ta?"
"Xem ra Quách giáo thụ cũng là một kẻ ỷ lại vào tuổi tác!"
"Nếu ta đã bị phong sát một lần."
"Vậy bị phong sát lần thứ hai, bị tất cả nền tảng mạng đuổi ra thì thế nào?"
"Nếu ta cứ mãi vâng vâng dạ dạ thì có lẽ hôm nay đến cơ hội đứng ở đây để lên tiếng cũng không có!"
"Hay là lại mãi mãi không có ngày nổi danh!"
"Đuổi ra khỏi? Sao lại phải sợ?"
"Chẳng lẽ những người làm nhạc của cả Hoa Điều chỉ có thể ra mặt trong cái giới giải trí gọi là này thôi sao?"
"Ngược lại ta không tin!"
"Dù không vào cái giới giải trí này, ta vẫn có thể xông ra một vùng trời riêng!"
Lời lẽ đầy cảm xúc hùng hồn của hắn khiến cho mọi người ở hiện trường nhất thời xúc động.
Dã tâm của người này, thật không thể khinh thường!
Vào lúc này, trong lòng Dương Vũ thậm chí cũng nảy sinh một ý niệm.
Cho dù toàn bộ giới giải trí có đuổi hắn ra ngoài thì ta cũng phải vận dụng tài nguyên của tập đoàn Chim Cánh Cụt, bảo vệ hắn!
Nâng đỡ hắn!
Chỉ cần hắn đủ sức trưởng thành, tương lai thành tựu sẽ khó lường!
Bắt đầu lại từ con số không, không phải là không được!
Quách Đào ngồi đối diện Lục Ngang, lúc này chậm rãi đứng lên.
Mặt ông lạnh tanh, nặng nề vỗ mạnh xuống bàn.
"Phanh" một tiếng vang dội khắp phòng.
Lục Ngang nhìn thẳng vào mắt Quách Đào, trong ánh mắt không hề có ý nhượng bộ.
Trong lòng không khỏi kích động.
Nhanh lên! Mau lên!
Bùng nổ đi! Đừng nhịn!
Mắng ta một trận, phẩy tay áo bỏ đi!
Sau đó ban hành lệnh phong sát công khai!
Để cho ta cút ngay đi!
Ha ha ha ha!
Cuối cùng thì ta cũng sắp được về làm phú nhị đại rồi!
Thật thoải mái!
Lúc này, so với Dương Vũ đang nảy sinh ý định muốn giữ lại Lục Ngang, trong lòng Quách Đào lại càng thêm thưởng thức.
Thậm chí là sự thưởng thức vô cùng sung sướng!
Được! Tuyệt vời!
Nói hay lắm!
Tiểu tử Lục Ngang này có tín niệm kiên định hơn những gì ta nghĩ!
Cũng có dã tâm hơn!
Để chúng ta cùng nhau bắt đầu lại từ con số không xem sao!
Có tuyệt không! Có tuyệt không chứ!
Ông ta không nhịn được phải hô to tán thưởng: "Nói hay lắm!"
Lục Ngang: (O_o)
Cái gì thế?
Lão nhân gia, ngài nói lại lần nữa xem nào?
Có phải bị ta chọc cho phát hồ đồ rồi không?
Nói năng không còn rành mạch nữa rồi sao?
Mặt hắn đầy vẻ hoang mang.
Quách Đào cười ha hả vài tiếng, cũng không thèm giả vờ nữa: "Tiểu tử, ta và ngươi thật là anh hùng tương kiến a!"
Lục Ngang: ?
"Bây giờ giới giải trí, đúng là dơ bẩn!"
Lục Ngang: "Mấy cái loại người Ngưu Quỷ Xà Thần gì đó, đều ở trong giới tác oai tác quái!"
"Đáng lẽ sớm phải dọn dẹp rồi!"
Lục Ngang: ?
"Nếu như mỗi người trẻ tuổi đều có thể giống như ngươi như vậy thì làng giải trí Hoa Điều của chúng ta sao có thể trở nên u ám, ô trọc như bây giờ được."
"Ta rất thưởng thức ngươi đấy!"
Lục Ngang:
Lục Ngang: 【 người da đen chấm hỏi. jpg 】
Tiết Khiêm lúc này lộ ra nụ cười: "Lục Ngang, quả nhiên ngươi không làm chúng ta thất vọng."
"Trong giới có người trẻ tuổi có tư tưởng phản kháng quyền uy, phản kháng sự bảo thủ, phản kháng xu nịnh như ngươi, còn quý giá hơn cả động vật quý hiếm a!"
"Chúc mừng ngươi, đã thông qua khảo nghiệm của sư phụ ta!"
Lục Ngang chậm rãi há hốc miệng ra, biểu tình dần dần đơ lại.
Cái quái gì thế này?
Khảo nghiệm cái mẹ gì chứ?
Bây giờ trong lòng ta có cả đống MMP, không biết có nên nói ra không! ?
Thấy thần sắc Lục Ngang có chút đờ đẫn, Tiết Khiêm chỉ cho là hắn nhất thời chưa kịp tiếp nhận một niềm vui bất ngờ lớn đến vậy, liền đi tới vỗ vai hắn: "Mở mang cái đầu ngu ra, nếu ngươi bái nhập môn hạ sư phụ ta, thì chúng ta sẽ là sư huynh đệ."
"Ta sẽ hết lòng giúp đỡ ngươi!"
"Lão sư cũng sẽ ủng hộ ngươi!"
"Cho dù là đối đầu với toàn bộ giới giải trí thì thế nào?"
"Có lão sư ủng hộ, bắt đầu từ con số không thì đã sao chứ!"
Lục Ngang càng bối rối.
Ông lão này, lợi hại đến vậy sao?
Lại có thể đối đầu với cả làng giải trí?
Còn muốn bắt đầu lại từ con số không?
Ngọa Tào! Đừng đùa ta à!
Hắn lập tức muốn cự tuyệt nhưng lúc này Dương Vũ và Lê Gia Lương cũng cười ha ha một tiếng, tiến đến cạnh hắn.
"Tiểu tử, không tồi đâu!"
"Tương lai, ta đại diện cho QQ video, ủng hộ ngươi!"
Dương Vũ vỗ vai hắn một cái, lộ ra vẻ tán thưởng.
"Cố gắng lên nhé!" Lê Gia Lương cũng hướng hắn nở một nụ cười thiện ý và đầy ngưỡng mộ.
Lục Ngang vội vàng nói: "Cảm ơn Quách giáo thụ, Tiết lão sư và hai vị lãnh đạo đã coi trọng! "
"Bất quá, tạm thời ta còn chưa có ý định bái nhập vào môn hạ của tiền bối nào."
Quách Đào khoát tay, không chút nào để ý nói: "Không sao cả, dù gì thì đây cũng là một chuyện lớn, cho ngươi thời gian suy nghĩ kỹ."
"Không cần vội cho ta câu trả lời ngay bây giờ!"
"Dù ngươi nghĩ thế nào thì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi."
"Không phải trong giới đang định ra lệnh phong sát ngươi hay sao, ta sẽ giải quyết cho ngươi!"
Lục Ngang càng luống cuống, ngập ngừng nói: "Cảm ơn Quách giáo thụ, bất quá tạm thời trước không cần đâu."
"Chỉ là một cái lệnh phong sát thôi mà, ta tin là mình có thể giải quyết được."
"Nếu như cuối cùng cứ phải dựa vào ngoại lực thì tương lai sao có thể tiến xa được?"
"Lầu cao vạn trượng cũng từ đất bằng mà xây lên, dựa vào ai không bằng dựa vào chính mình!"
Ánh mắt Quách Đào lần nữa sáng lên.
Được! Câu lầu cao vạn trượng cũng từ đất bằng mà xây lên, dựa vào ai không bằng dựa vào chính mình thật là hay!
Đỉnh đấy!
Dương Vũ và Lê Gia Lương nhìn nhau, trong lòng lại một lần nữa dậy sóng.
Lục Ngang lại có chí khí như vậy sao!
Dã tâm của người này, không thể lường trước được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận