Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 162: Ba, ta đến một nhà Siêu Đặc khác công ty!

Chương 162: Ba, con đến làm ở một công ty siêu đặc biệt khác!
Trần Hiểu Ninh đi làm đã được vài ngày, nhưng có lẽ vẫn còn chút cảm giác không thật.
Vào ngày đầu tiên, nàng đã tốn rất nhiều thời gian tìm hiểu thông tin về Phổ Kiệt studio, xác nhận đúng là một công ty chính quy.
Dạo gần đây, bộ phim “Vạn Vạn Không Ngờ Tới” đang gây sốt trên mạng chính là do Phổ Kiệt studio quay.
Ông chủ Lục Ngang là một ca sĩ xuất đạo thông qua “Ngôi Sao Ngày Mai”, mấy bài hát hiện tại vẫn đang thống trị các bảng xếp hạng ca khúc.
Bài hát “Thất Lý Hương” còn là ca khúc nhạc chuông quen thuộc nhất trên điện thoại của nàng.
Không phải công ty lừa đảo, chắc chắn sẽ không cắt xén tiền lương!
Nhưng, những ngày đi làm vừa qua, lại khiến nàng cảm thấy mơ hồ.
Ngoại trừ ngày đầu tiên hoàn tất thủ tục nhận chức, nhận bàn giao công việc về quản lý quỹ xã hội, quỹ công từ một người chị tên Cung Tuyết Linh, thì không có việc gì khác.
Vốn dĩ, nàng còn chuẩn bị suy nghĩ xem quản lý quỹ xã hội, quỹ công như thế nào, kết quả xem tài liệu hướng dẫn mà Cung Tuyết Linh đưa cho, thôi luôn.
Còn học cái gì nữa chứ! Chỉ cần làm theo các bước là được. Đến người ngốc cũng có thể làm tốt.
Đến khi tan tầm, nàng cũng chưa làm gì.
Đi hỏi ông chủ trẻ tuổi đẹp trai xem công việc tiếp theo, ông chủ ngược lại thân thiết hỏi thăm sức khỏe rồi mới giao việc cho nàng.
Xem phim! Gameshow, phim chiếu mạng, phim điện ảnh, hoạt hình...
Chỉ cần là video thì không giới hạn!
Trực tiếp làm nàng choáng váng.
Mặc dù đây là công việc thứ hai của nàng, nhưng chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi. Đâu có công ty nào tuyển nhân viên tới xem phim chứ?
Ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng trôi qua.
Nàng liên tục xem phim hai ngày.
Cuối cùng, nàng cũng không nhịn được mà đi hỏi đại ca Dịch Chấn Tinh.
“Mọi sắp xếp của Lục tổng đều có ý nghĩa sâu xa.”
“Nếu anh ấy bảo cô xem phim thì cô cứ an tâm xem đi.”
“Mặc dù cô không thuộc bộ phận sản xuất, nhưng nếu đã ở Phổ Kiệt thì sau này ít nhiều gì cũng cần phải tiếp xúc đến công việc sản xuất phim.”
“Nếu không biết nhiều về phim ảnh thì sau này khi tuyển người cũng không thể nào lọc được người phù hợp.”
“Ví dụ như, để kiểm tra trình độ, sẽ yêu cầu người ứng tuyển đưa ra số lượng phim đã xem, và xem họ có hiểu về một vài phân cảnh đặc biệt trong phim hay không?”
“Hoặc, khi người ứng tuyển đưa ra một ý tưởng, người tuyển dụng có thể nhanh chóng liên tưởng tới một bộ phim nào đó đã từng sử dụng ý tưởng đó hay không?”
“Thậm chí, khi cô dần lớn mạnh ở Phổ Kiệt, Lục tổng có thể sẽ giao cho cô những trách nhiệm nặng nề hơn.”
“Lục tổng hy vọng mỗi người của Phổ Kiệt đều có thể cùng công ty phát triển.”
“Chứ không phải mãi mãi chỉ làm mỗi công việc của chức vụ mình.”
Dịch Chấn Tinh nói một cách đầy thâm ý.
Lúc này Trần Hiểu Ninh mới vỡ lẽ, thì ra là như vậy!
Được Dịch Chấn Tinh chỉ điểm, nàng xem phim không còn bất kỳ gánh nặng nào.
Xem phim cũng không còn đọc lướt cho nhanh nữa, mà chú ý những ý tưởng thú vị trong đó.
Kiểu xem phim có lương này, khiến trong lòng nàng không khỏi cảm thấy hài lòng.
Điều quan trọng nhất, loại xem phim vui vẻ này cũng không khiến người ta cảm thấy lãng phí thời gian.
Mà là có ý nghĩa, có giá trị!
Thậm chí, trong lòng nàng cũng mơ hồ nảy sinh một chút cảm giác nỗ lực phấn đấu.
Trước kia xem phim là lãng phí thời gian, còn bây giờ xem phim lại là đang phấn đấu trong công việc.
Cảm giác này thật là kỳ diệu!
Thứ sáu, 5 giờ chiều.
Trần Hiểu Ninh xem hết phim, dựa theo yêu cầu của Lục Ngang, nhắc nhở Dịch Chấn Tinh và những người khác tan làm đúng giờ.
Nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời công việc và studio của mọi người, nàng càng cảm thấy Phổ Kiệt thật thần kỳ.
Còn có nhân viên không muốn tan làm sao?
Có công ty nào làm được điều đó?
Ở thiếu Hoa Ngu giải trí là không có đâu!
Trên đường tan làm về nhà, nàng nhận được điện thoại của ba mình.
“Ôi, khi nào thì con về nhà vậy? Nếu không tìm được việc thì đừng tìm nữa… Ba đã chuẩn bị một công việc tốt cho con ở kinh đô rồi.”
Một giọng trầm thấp, ấm áp nhưng đầy uy nghiêm truyền đến từ điện thoại.
“Về nhà á? Không về! “
“Con tìm được việc rồi!”
“Công ty này siêu tuyệt vời!”
“Bất kể phúc lợi đãi ngộ, không khí đồng nghiệp, môi trường công ty, cũng siêu cấp tốt!”
“Con thích công ty này lắm luôn!”
“Ài, ba, công ty này ba có nghe qua chưa? Gọi là Phổ Kiệt studio, ông chủ là Lục Ngang, trước kia hình như là thực tập sinh đó ba!”
Trần Hiểu Ninh vui vẻ nói.
Đầu dây bên kia, sắc mặt của Trần Hạo nhất thời cứng đờ.
Lục Ngang?
Ngoan ngoãn, sao con gái mình lại chạy đến chỗ của Lục Ngang rồi?
Hắn đương nhiên là biết Lục Ngang chứ!
Đặc biệt là gần đây Lục Ngang liên tục gây ra những động thái, làm cho Cố Chí Minh ngã ngựa, tin tức đó ở giới điện ảnh truyền hình ai ai cũng biết.
Hoa Ngu giải trí lại có quan hệ mật thiết với phe của Ngô lão, Lục Ngang được xem như cái gai trong mắt của Hoa Ngu đó!
Con gái nhà mình lại đi đến công ty đối thủ rồi ư?
Như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ!
Hắn chớp mắt một cái, liền chuẩn bị nổi giận yêu cầu con gái về nhà, nhưng vừa thốt ra, liền thay đổi giọng:
“Ài ya, công ty này hình như có chút mâu thuẫn với Hoa Ngu, hay là…con về kinh đô đi?”
Trần Hiểu Ninh vừa nghe thấy Hoa Ngu lại có mâu thuẫn với Phổ Kiệt, bĩu môi, không vui nói: “Ba, công ty Phổ Kiệt tốt như vậy, sao các người lại có mâu thuẫn với họ?”
“Có phải là Hoa Ngu có người nói xấu Phổ Kiệt phải không? Ba phải biết phân biệt người ngay kẻ gian, không được để người ta lừa!”
“Con mặc kệ! Con muốn ở lại Phổ Kiệt!”
Trần Hạo nghe con gái không vui, trong lòng lập tức mềm nhũn, vốn là một kẻ cuồng con gái, hắn lập tức dỗ con gái: “Được, được, con cứ yên tâm ở lại Phổ Kiệt.”
“Để ba về xem lại cho kỹ, có phải Hoa Ngu nhà mình có vấn đề gì không.”
Lúc này Trần Hiểu Ninh mới vui vẻ: “Ừ! Ba nhớ điều tra kỹ đó! Chắc chắn là có gian thần nói lời nịnh bợ thôi!”
Cúp điện thoại, Trần Hạo có chút cảm thấy mất mát.
Công ty nhà mình mâu thuẫn với Phổ Kiệt, nhưng trong mắt con gái, lại thấy công ty nhà mình có vấn đề.
Đây chính là 'gậy ông đập lưng ông' mà.
Có con gái lớn thật đúng là không thể giữ nổi mà!
Ôi!
Hắn liếc nhìn phần kế hoạch áp chế Lục Ngang và Phổ Kiệt studio đang nằm trên bàn, lại cầm lên suy tính.
Kế hoạch trấn áp Phá Hiểu Dương Quang và Phổ Kiệt vẫn cần phải được thực hiện, chỉ là thủ đoạn không được quá mức lộ liễu.
Ít nhất, không thể để con gái biết được Hoa Ngu nhúng tay vào.
Hơn nữa, còn phải tìm cách để con gái nhanh chóng quay về nhà.
Thứ hai.
Từng Hay Tình chính thức đến Phổ Kiệt trao đổi vào ngày đầu tiên.
Lục Ngang cố ý dậy thật sớm, vì Từng Hay Tình và Trần Hiểu Ninh đồng thời chuẩn bị một buổi lễ chào đón nhân viên mới long trọng.
Sau khi giới thiệu qua loa về nhau, Lục Ngang nhìn hai thành viên mới, trong lòng càng thêm thỏa mãn.
“Tru Tiên” bắt đầu tiến vào giai đoạn chế tác, cần phải đầu tư tiền bạc mạnh tay.
Lại bổ sung thêm hai thành viên, một người thì không biết gì về mảng nhân sự, một người mới vừa tốt nghiệp.
Phổ Kiệt cuối cùng cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo sau những thất bại.
Chỉ đợi đến khi “Tru Tiên” hoàn thành quá trình chuẩn bị sản xuất, là có thể bắt đầu quay.
Lúc đó, hắn sẽ có thể đếm thời gian để được về nhà.
Vì không phải chờ đợi quá lâu, hắn đã thử phương pháp vừa chiếu vừa quay chưa từng xuất hiện trước đây ở “Tru Tiên”.
Như vậy, có lẽ “Tru Tiên” còn chưa chế tạo xong, hắn cũng có thể vì bệnh thiếu máu mà được về nhà nhận sai, sau đó để ba mình vạch trần.
Thật là hoàn hảo!
Vừa nghĩ mà đã thấy vui, hắn quay sang dặn dò Dịch Chấn Tinh: “Từng Hay Tình sẽ đảm nhận vai trò trợ lý của ta, cô ấy sẽ tham gia toàn bộ quá trình sản xuất “Tru Tiên”.”
“Dao Động Tinh, cậu trước hết giới thiệu sơ lược cho cô ấy về mọi thứ đi, sau đó xem cần hỗ trợ gì thì để Từng Hay Tình từ từ tham gia vào.”
Dặn dò vài câu xong, hắn nhìn đồng hồ, 9 giờ rưỡi sáng, liền xoay người đi ra khỏi công ty.
Về nhà, ngủ!
Theo sự sắp xếp của Lục Ngang trước khi rời đi, Dịch Chấn Tinh đầu tiên là giới thiệu tỉ mỉ cho Từng Hay Tình về Phổ Kiệt studio và bộ phim “Vạn Vạn Không Ngờ Tới”.
Từng Hay Tình nghe được lịch sử phát triển của Phổ Kiệt cùng quá trình sản xuất của “Vạn Vạn Không Ngờ Tới” một cách chi tiết hơn so với buổi giao lưu hôm trước, trong lòng càng thêm kính nể Lục Ngang.
“Thật vậy, nếu không có Lục tổng thì có lẽ sẽ không có bộ phim thần thánh “Vạn Vạn Không Ngờ Tới” này.” Từng Hay Tình cảm thán nói.
“Không sai, không có Lục tổng, thì có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang ở công trường khuân gạch, những người khác cũng đang làm những công việc không liên quan gì đến sản xuất phim cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận