Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 405: Kinh hồn? Kích thích? 【

Chương 405: Kinh hồn? Kích thích?
【Đang kịch liệt nhức đầu dưới sự kích thích, Lục Ngang mở mắt. Hồi tưởng lại trí nhớ cuối cùng, trong lòng hắn kinh sợ. Bị bắt cóc?! Mẹ nó Hồng Kông không phải được xem là thành phố an toàn nhất thế giới sao? Sao ở Hồng Kông lại bị bắt cóc được! Hắn theo bản năng giật giật thân thể, lại phát hiện mình bị dây thừng trói, chỉ có thể miễn cưỡng di chuyển, chứ không cách nào thoát khỏi dây. Thử thêm lần nữa mà không được, hắn liền bỏ cuộc, dần thích ứng ánh đèn lờ mờ sau, hắn lập tức nhìn xung quanh. Từ Tuyên Nghi nửa nằm bên cạnh hắn, đầu dựa vào sau lưng thùng giấy. Nhìn ra xa, tầm mắt đến chỗ chất đầy thùng giấy hỗn loạn, ngẩng đầu lên là trần thép cao mấy mét cùng xà thép, xà thép treo từng hàng đèn chân không, chỗ giao nhau của xà thép thì giăng đầy mạng nhện. Xà thép, trần thép cùng không gian khá lớn, cho thấy nơi này có lẽ là một cái nhà xưởng. Thùng giấy ngổn ngang, hơn nửa đèn chân không bị hỏng và mạng nhện giăng đầy, chứng minh nơi này rất lâu rồi không ai sử dụng. Vậy nơi này là một cái nhà xưởng, hơn nữa đã là xưởng bỏ hoang. Đây cũng là bình thường, trói người ở những nơi kín đáo, nhà xưởng bỏ hoang này có tính riêng tư tương đối cao. Xưởng thường ở khu công nghiệp, có lẽ đây là khu công nghiệp đã ngưng hoạt động từ lâu, đang chờ sửa chữa hoặc là phá bỏ và dời đi, xung quanh theo dõi có lẽ cũng đã sớm hỏng. Nghĩ đến đây, tim hắn chùng xuống. Hắn đối với Hồng Kông không quen thuộc, cũng không biết ở Hồng Kông có tồn tại loại địa điểm này hay không. Nhưng nếu hắn là bọn bắt cóc, nhất định sẽ chọn những nơi không có theo dõi, trong thời gian ngắn không ai để ý để nhốt người. Ít nhất có đủ thời gian để đòi tiền chuộc. Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào bức tường kính của xưởng, xuyên qua lớp kính có thể đoán được bây giờ vẫn là buổi tối. Còn thời gian cụ thể thì hắn không rõ, cũng không biết hắn đã ngủ mê man bao lâu. Việc bắt cóc chỉ thấy trên phim, thật không ngờ lại có thể xảy ra với mình. Là người của hai thế giới nên tâm cảnh có lẽ hơn người bình thường, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi hoảng loạn. Mất hơn mười phút cố gắng làm cho mình bình tĩnh, hắn lập tức bắt đầu suy nghĩ. Bọn bắt cóc bắt người có lẽ vì tiền, chuẩn bị vơ vét tài sản. Hoặc là vì thù hận, bị người thuê để giết bọn họ. Nếu là vì thù hận, bây giờ chắc hắn đã không còn. Không cần phải đưa họ đến xưởng hoang thế này. Vậy có lẽ là vì tiền, chuẩn bị vơ vét tài sản. Nghĩ đến đây, hắn hơi thở phào. Tiền thì hắn không thiếu, bọn bắt cóc có thể đưa ra số tiền, chắc chắn hắn cũng có thể đáp ứng. Cho dù hắn không có, cha mẹ cũng có thể lo. Chỉ cần phối hợp bọn bắt cóc, trước khi chúng nhận được tiền, hắn và Từ Tuyên Nghi chắc sẽ an toàn. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là an toàn, mắt của hắn không bị che, cho thấy bọn bắt cóc cũng không quan tâm việc hắn có nhớ mặt bọn chúng hay không. Có hai khả năng: một là bọn bắt cóc liều lĩnh, hoặc có thủ đoạn che giấu thân phận cao siêu, không quan tâm đến việc bị lộ mặt. Hai là bọn bắt cóc căn bản không định cho bọn họ sống, sau khi lấy được tiền chuộc sẽ giết con tin, người chết thì tự nhiên không còn nguy hiểm nữa. Còn những khả năng khác, hắn căn bản không nghĩ đến. Càng nghĩ, cái đầu vốn đã đau, giờ lại càng nhức nhối. Tóm lại, nguy hiểm vẫn là rất lớn. Mạng sống của hắn và Từ Tuyên Nghi bị bọn bắt cóc nắm trong tay, cảm giác có thể mất mạng bất cứ lúc nào thật đáng sợ. Vốn dĩ xung quanh hắn luôn có người bảo vệ, chỉ là ở trong nước và Ma Đô quá an toàn rồi, hắn cũng không quen việc bị mấy gã đàn ông theo sau. Nên cuối cùng đã cho đám bảo tiêu về. Bên cạnh Từ Tuyên Nghi vốn cũng có bảo tiêu, sau đó không biết vì sao cũng rút đi, lúc đó hắn không hỏi nhiều. Bây giờ hắn thực sự hối hận, sao lại cho đám bảo tiêu nghỉ việc. Ở trong nước thì không cần, nhưng ra nước ngoài vẫn thực sự rất cần thiết mà! Cái quỷ gì mà thành phố an toàn nhất, toàn là nói nhảm. Sau khi thở dài một lát, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế. Bất kể thế nào, bây giờ nguy hiểm là thật, trước mắt phải nghĩ cách giải quyết vấn đề. Bây giờ là cuối tháng 1, trời thường sáng vào 7 giờ, bây giờ trời tối tức là thời gian vẫn còn trước 7 giờ. Tối qua 9 giờ 30 hắn còn nói chuyện với trợ lý qua tin nhắn, nói là đang đi dạo bên ngoài, để trợ lý cứ yên tâm nghỉ ngơi. Bây giờ đã quá nửa đêm, cho dù trợ lý không nhận được tin nhắn hồi âm của hắn, có lẽ cũng không cảm thấy lạ. Có lẽ khoảng 12 giờ không liên lạc được với hắn thì mới nghĩ có vấn đề. Vậy là từ bây giờ đến 9 giờ sáng, hắn không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào. Cho dù bọn bắt cóc cho hắn giao tiền, có lẽ cũng phải sắp xếp câu từ, đảm bảo trong thời gian ngắn không bị người phát hiện. Hắn nếu muốn thông báo tình hình nguy hiểm ra bên ngoài là rất khó. Nếu bọn bắt cóc phát hiện ra hắn không hợp tác, thậm chí có khả năng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn không tìm được lối thoát nào an toàn. Hắn cũng hoàn toàn không ngờ tới, lần này bị bắt cóc căn bản không phải vì tiền mà là do một số người trong giới điện ảnh và truyền hình trong nước sắp đặt nhằm chế tác tư liệu bôi nhọ hắn. Hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến việc bọn bắt cóc sẽ làm gì tiếp theo, làm thế nào mới có thể giảm bớt mức độ nguy hiểm cho hắn và Từ Tuyên Nghi. Ngồi trên đất một hồi, Lục Ngang bỗng dựa mạnh người về sau, đập vào thùng hàng sau lưng, gây ra tiếng động lớn. Nếu không nghĩ ra được cách thoát hiểm an toàn, vậy thì trước tiên phải biết bọn bắt cóc mình là ai. Ít nhất phải biết những kẻ này có tính cách như thế nào. Thông qua tính cách đối phương, tìm xem lối thoát nào phù hợp. Có lẽ rất khó, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là ngồi chờ chết. Hắn không định hét lên, hét to có lẽ sẽ làm bọn bắt cóc hiểu lầm là đang kêu cứu. Biết đâu sẽ làm cho đám bắt cóc trở nên nhạy cảm và tàn bạo hơn, gây ra những chuyện nguy hiểm đến an toàn của hắn. Hắn phải cho bọn bắt cóc biết mình phối hợp, bằng lòng đưa tiền, sẽ không gây nguy hiểm cho chúng. Chỉ là gây ra động tĩnh không nhỏ, sau một lát hắn phát hiện không ai đến. Không có ai? Hay là không nghe thấy? Hắn không chắc, lại một lần nữa dựa mạnh người về sau, lần này hắn dùng sức nhiều hơn, gần như dùng hết cả sức lực. Thùng hàng chồm hổm vào nhau lắc lư, thùng hàng trên cùng bị rơi xuống, đổ ầm xuống đất. Những đồ vật trong thùng hàng cũng vương vãi khắp nơi, toàn là sách vở cũ. Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, lần này gây ra tiếng động đủ lớn rồi, gần như ở bên ngoài xưởng gió thổi cũng có thể nghe thấy. Chỉ mong không chọc giận bọn bắt cóc, vào lúc này bất kỳ hành vi chọc giận nào đều là không lý trí. Nhưng một lần nữa lại khiến hắn bất ngờ, cho dù gây ra tiếng động lớn như vậy, cũng không có ai đến. "Có ai không?" Lục Ngang thử hét lên mấy tiếng. "Tôi muốn đi vệ sinh, có ai giúp được không?" Tuỳ tiện tìm cái cớ lại lần nữa gia tăng âm lượng, hét lên vài lần vẫn không ai trả lời. Gọi như vậy mà không ai đến, có lẽ là bọn bắt cóc đã say rượu, hoặc căn bản là không có ai. Bọn bắt cóc sẽ say rượu sau khi vừa bắt người xong sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận