Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 250: Thiên hạ mới cộng một thạch, ngươi Lục Ngang độc chiếm 8 đấu 【 2

Chương 250: Thiên hạ mới cộng một thạch, ngươi Lục Ngang độc chiếm tám đấu.
[2 cuồng! Cuồng ngạo! Phối hợp với khuôn mặt tuấn tú cùng khí thế bức người của Lục Ngang, lại càng có cảm giác ngông cuồng đến cuồng vọng. Nhưng mà, hiện tại phần lớn mọi người, bất luận là phóng viên, hay là những vị khách quý chưa rời đi, đều cảm thấy sự cuồng vọng này khiến mị lực của Lục Ngang tăng lên vài phần. Tính khí của thiên tài phần lớn cũng không tốt. Lục Ngang có thể sáng tác ra hai bài cổ từ này, ít nhất trong lĩnh vực sáng tác cổ từ là một thiên tài hàng đầu. Xứng đáng với sự cuồng ngạo này. Hơn nữa, Lục Ngang lần này cuồng ngạo là vì Ngô Hải cố ý nhằm vào sự nghi ngờ. Trong lòng phần lớn mọi người, lần đầu tiên Ngô Hải nghi ngờ cũng coi như có chút đạo lý. Dù sao, những cổ từ trình độ này, độ khó sáng tác cực cao, hoặc là nhạc sĩ là thiên tài đỉnh phong, hoặc là là sao chép lại. Ngô Hải công khai nghi ngờ ít nhiều cũng gây ra sự đồng tình trong lòng một số người. Rốt cuộc có phải là nguyên sang hay không đây? Đến khi Lục Ngang xuất ra bài cổ từ thứ hai, thậm chí ý cảnh còn cao hơn một bậc thì những nghi ngờ này không công mà tan biến. Lấy đâu ra nhiều bài thơ từ đỉnh phong để sao chép như vậy? Bản gốc duy nhất? Cái bản gốc duy nhất này cũng quá nhiều đi! Lần thứ hai Ngô Hải nghi ngờ, rõ ràng có chút gượng gạo, bất luận là người có mặt tại hiện trường, hay người qua đường trên mạng, đều không khỏi lắc đầu trong lòng. Những lời Lục Ngang hùng hồn cảm khái đáp lại, tuy rằng có hơi cuồng ngạo, nhưng cũng khiến họ cảm thấy thoải mái trong lòng. Có vài người, là không thể quen! Ngô Hải ở dưới đài, sắc mặt không còn là khó coi đơn thuần mà trở nên tái mét. Màu hồng xen lẫn trong đen, đen lẫn trong trắng bệch. Hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu năm rồi có người dám dùng thái độ này nói chuyện với hắn. Từ khi thân phận của hắn không ngừng tăng lên, dần dần trở thành cấp cao trong giới, người trẻ tuổi nào khi ở trước mặt hắn chẳng phải khúm núm. Hắn muốn cho ai tài nguyên thì sẽ cho người đó tài nguyên, muốn nâng người nào lên thì nâng người đó lên. Nếu hắn muốn, hắn có thể nâng Lưu Nhất Hàng thành một đỉnh lưu, cũng có thể tùy thời kéo hắn từ trên đỉnh lưu xuống, thậm chí mất đi thân phận nghệ sĩ. Đó chính là quyền thế của hắn trong giới. Đối mặt với quyền thế của hắn, nghệ sĩ trẻ tuổi ngoài việc cúi đầu nghe lệnh thì không nên có bất kỳ thái độ nào khác! Càng không thể có ý nghĩ lung tung! Đây là quy tắc! Lại không ngờ rằng, lại có người dám công khai phá vỡ quy tắc, thậm chí còn dám công khai bất kính với hắn. Càng khiến hắn ở trước mặt công chúng không xuống đài được. Tay phải hắn đặt trong bóng tối không khỏi nắm chặt thành đấm. Chỉ là, Lục Ngang đáp trả hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn. Hắn lần nữa nhấn mạnh sao chép, để Lục Ngang tự chứng minh trong sạch. Là vì muốn dẫn Lục Ngang nói tiếp về đề tài sao chép. Việc Lục Ngang xuất ra bài cổ từ thứ hai thực sự khiến hắn bất ngờ. Khi có bài cổ từ thứ hai, cho dù hắn không tin nữa, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy đây có lẽ thật là Lục Ngang sáng tác. Nhưng như thế thì sao? Việc có phải là Lục Ngang sáng tác hay không căn bản không quan trọng! Hắn có rất nhiều biện pháp khiến hành động tự chứng minh trong sạch của Lục Ngang trở nên vô nghĩa. Chỉ cần để Lục Ngang tiếp tục nói một chút về việc tự chứng minh trong sạch. Hoặc là cho dù Lục Ngang tránh không nói, hắn đều có thể lấy ra được đủ lý lẽ để gây chuyện. Có thể đi thao túng dư luận và tung tin đồn. Vu oan giá họa. Thao túng dư luận vốn cũng không cần chứng cứ gì, chỉ cần có chuyện hài hước là đủ rồi! Nhưng mà, hắn lại không ngờ, Lục Ngang căn bản không có ý định tự chứng minh trong sạch. Cũng không phản ứng đến hắn, không tiếp tục thảo luận về việc có phải nguyên sang hay không. Mà là dùng một loại thái độ cuồng ngạo, trực tiếp vạch mặt hắn ngay tại chỗ. “Ta tại sao phải chứng minh?” Câu nói này bất kể là từ góc độ đáp trả, hay phương pháp đều khiến hắn không kịp ứng phó. Chuyện này giống như hắn bày xong một ván cờ, chờ Lục Ngang trở thành quân cờ, để hắn lừa gạt. Nhưng không ngờ, Lục Ngang lại lật bàn. Ván cờ được thiết kế hay hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Kết cục này càng khiến trong lòng hắn khó chịu không nói nên lời. Thêm việc Lục Ngang không hề nể nang vạch mặt, hắn không nhịn được liền nổi giận nói: “Lục Ngang, đây chính là thái độ của ngươi khi đáp lại vấn đề sao?” “Đây là thái độ của ngươi đối với bậc tiền bối trong giới sao?” “Vốn là có người nói ngươi không tôn trọng trưởng bối, không hiểu quy tắc, ta còn không tin.” “Bây giờ nhìn lại, lời đồn đại này còn làm đẹp cho ngươi quá!” Lục Ngang cười khẩy một tiếng, trên mặt càng lộ rõ vẻ khinh thường: “Bậc tiền bối đức cao vọng trọng, ta đương nhiên tôn trọng.” “Giống như Xương giáo sư tại hiện trường, còn có Quách Đào giáo sư trong lĩnh vực âm nhạc, trong lòng ta hết sức kính trọng.” “Còn một số người cậy già lên mặt, tầm nhìn hạn hẹp, mở miệng là không thể tách rời những quy tắc của cái vòng tròn bé nhỏ, cái gọi là tiền bối.” “Không có chút dáng vẻ của tiền bối và bậc trưởng bối, thì có đáng để tôn trọng sao?” Nghe Lục Ngang giễu cợt mình cậy già lên mặt, tầm nhìn hạn hẹp, Ngô Hải lại càng không thể kiềm chế, tay mạnh nâng lên, liền muốn đập vào bàn, ngay tại chỗ mắng Lục Ngang. Nhưng tay hắn vừa nâng lên, liền bị Hồng Lương Tranh nhẹ nhàng đè xuống. Hồng Lương Tranh sắc mặt âm tình bất định yên lặng nhìn Lục Ngang một lát, đột nhiên nở nụ cười ấm áp, giọng nói ôn hòa nói: “Không sai, cậy già lên mặt đương nhiên là không được, nhưng việc cậy già lên mặt không thể tùy tiện định nghĩa.” “Ngô Hải lão sư hi vọng ngươi có thể chứng minh bài cổ từ này là nguyên sang, không phải là vì gây khó dễ cho ngươi, mà là nhìn ngươi có thể khỏe mạnh, phát triển hơn.” “Càng mong giới giải trí có thể xuất hiện càng nhiều người trẻ tuổi có tài hoa và sức ảnh hưởng.” “Dĩ nhiên, thái độ của Ngô lão sư có hơi cứng nhắc, có lẽ khiến ngươi hiểu lầm.” “Nhưng tâm tình của ngươi cũng hơi kích động.” “Những lời khuyên của người lớn tuổi trong giới, ít nhiều nên lắng nghe.” “Nói trắng ra là, chúng ta đều là nghệ sĩ âm nhạc của Hoa Điều giới, đều hy vọng âm nhạc Hoa Điều của chúng ta ngày càng phát triển.” “Không có mâu thuẫn hay khúc mắc thật sự.” “Cuộc tranh cãi này không có chút ý nghĩa nào.” “Đối với hai bài cổ từ này, ta tin rằng nó là do ngươi sáng tác.” “Nội tâm của Ngô Hải lão sư cũng tin tưởng, mặc dù trên mặt ông ấy nói ra những lời nghi ngờ, nhưng khi nói chuyện riêng với ta, lại khẳng định bài cổ từ này là do ngươi sáng tác.” “Nghi ngờ, chỉ là vì muốn bảo vệ ngươi mà thôi.” Ngô Hải mạnh mẽ nhìn về phía Hồng Lương Tranh, mặc dù đã hết sức che giấu, nhưng vẫn lộ ra sự kinh ngạc trong lòng. Thật sự không ngờ rằng, hội trưởng lại nói ra những lời thiên vị cho Lục Ngang. Nhưng khi nhìn về phía hội trưởng, ánh mắt hắn liếc qua những phóng viên tại hiện trường, thấy ánh mắt dò xét cùng vẻ thích thú của những ký giả này. Trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Mơ hồ cũng biết vì sao hội trưởng lại đứng ra hòa giải, thậm chí trong giọng nói lại thiên vị Lục Ngang. Hình tượng của Lục Ngang vốn đã ngông cuồng khó thuần, hơn nữa lại là người trẻ tuổi. Sau khi bị nghi ngờ mà trong lúc kích động nói ra những lời ngông cuồng, cũng sẽ không trở thành điểm đen khó phai mờ. Thậm chí có thể sẽ trở thành chủ đề để Lục Ngang tự quảng bá. Dù sao Lục Ngang vì nhiệt độ, vì chủ đề, cái gì cũng dám làm. Mà hắn là tiền bối trong giới, lại mang tiếng chèn ép người sau. Cuối cùng Lục Ngang lại một lần nữa thu hút sự chú ý, mà hắn lại mang tiếng xấu. Chuyện này thật chẳng có ý nghĩa gì. Hồng Lương Tranh đột nhiên bày tỏ thái độ, không chỉ khiến Ngô Hải giật mình, còn khiến những người có mặt tại hiện trường hết sức kinh ngạc. Vẫn đang chờ xem kịch hay lên men, sao lại không có nữa? Họ còn muốn nhân dịp buổi họp báo này hóng drama để tháng sau có thể sớm hoàn thành KPI. Không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim. Các phóng viên lập tức hướng ống kính về phía Hồng Lương Tranh, muốn thông qua một vài câu hỏi sắc bén để thu được những thông tin nóng hổi cho bản tin của mình. Nhưng chưa kịp để họ mở miệng phỏng vấn, Xương Hoành Phương đột nhiên cười ha ha một tiếng nói: “Anh hùng xuất thiếu niên!” “Thiên hạ mới cộng một thạch, ngươi Lục Ngang độc chiếm tám đấu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận