Ta Chỉ Muốn Trở Về Thừa Kế Gia Sản

Chương 398: « Goodbye Mr. Loser » , mở đào Giới Điện Ảnh và Truyền Hình góc tường 2

"Ta tin Lục tổng."
"Nếu Lục tổng đã nói, vậy thì chắc chắn sẽ làm được."
"Bất kể là mảng siêu cấp khoa huyễn hay là phim điện ảnh đỉnh cao, Lục tổng đều có đủ thực lực để viết kịch bản và quay chụp."
"Việc ta có thể nhận được cơ hội quay những tác phẩm này từ tay Lục tổng là vinh hạnh của ta."
Vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Cáo khiến Đinh Khang Minh cảm thấy khó tin. Lục Ngang rốt cuộc đã làm cái gì mà có thể khiến Ninh Cáo tin tưởng một chuyện nghe có vẻ hoang đường như vậy? Hắn mơ hồ nhớ lại chuyện từng nghe bạn bè trong giới âm nhạc nói rằng, sau khi Phá Hiểu Dương Quang đào người đi, thì những người đó đều một lòng một dạ với công ty. Còn về những nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Phá Hiểu Dương Quang thì căn bản không thể nào đào đi được. Lúc đó, hắn không để ý, chỉ cho rằng do giá cả chưa đúng. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cho dù trả giá cao đến mấy cũng không thể đào được người. Lẽ nào Lục Ngang có khả năng tẩy não đáng sợ đến thế sao?
Đinh Khang Minh lắc đầu, cuối cùng khuyên nhủ: "Cho dù ngươi tin rằng Lục Ngang có thể giúp ngươi quay được phim rất hay, thậm chí đoạt được giải thưởng điện ảnh quốc tế, nhưng đó cũng chỉ là ước mơ trong tương lai, chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến những gì có thể đạt được trước mắt sao?"
"Chúng ta có thể đảm bảo chọn cho ngươi một công ty điện ảnh khá tốt, cho ngươi một phần cổ phần."
"Hơn nữa, sau này phim do ngươi quay, ngươi sẽ được chia hoa hồng."
"Như thế mới thực tế!"
"Lục Ngang có thể cho ngươi cổ phần của Phá Hiểu Dương Quang và chia lợi nhuận phim không?!"
"Hắn dám không?"
Ninh Cáo lộ vẻ mặt kỳ lạ: "Ta có cổ phần của Phá Hiểu Dương Quang, Lục tổng đã sớm chia cổ phần cho mọi người rồi, nhân viên trong công ty ai cũng có ít nhiều."
"Về phần chia hoa hồng, Lục tổng dựa vào doanh thu phim để chia 10% cho đoàn phim, vì thành tích của « The Wandering Earth » rất tốt nên còn cho ta thêm 5% lợi nhuận."
"Vậy bên Đinh lão có thể cho đoàn phim và đạo diễn cùng được chia hoa hồng không?"
Đinh Khang Minh nhất thời cứng họng. Hắn không hiểu rõ về Phá Hiểu Dương Quang, nên thật sự không biết Lục Ngang lại chia cổ phần cho Ninh Cáo. Dù sao trước « The Wandering Earth », Ninh Cáo cũng chỉ là một đạo diễn tốt nghiệp không có danh tiếng gì mà thôi! Hằng năm, có rất nhiều người như vậy. Ai sẽ chia cổ phần cho một đạo diễn mới vào nghề?
Về việc chia 10% doanh thu phim, nghe lại càng khó tin. Cho đạo diễn 5% lợi nhuận chia hoa hồng thì còn có thể hiểu được. Nhưng chia 10% doanh thu phim cho cả đoàn phim thì là cái quái gì vậy? Thật là chưa từng nghe thấy. Một tỷ doanh thu phòng vé thì phải chi ra 10 triệu để làm tiền thưởng. Có vẻ như 10% doanh thu phim, nhưng ít nhất cũng chiếm đến 30% lợi nhuận cuối cùng. Vậy mà cũng lấy ra chia hoa hồng?
Hơn nữa việc chia hoa hồng dựa trên doanh thu, không cần biết lỗ lãi có nghĩa là dù phim lỗ thì cũng có tiền thưởng. Chưa từng nghe có ai làm như vậy!
Lục Ngang là kiểu người làm phim như thế này sao?! Hắn có thể thuyết phục nhà đầu tư cho Ninh Cáo 5% thậm chí 10% lợi nhuận, nhưng nếu chia theo doanh thu thì hắn không chắc có thể thuyết phục được tất cả nhà đầu tư.
Ninh Cáo ngừng lại một chút: "Cho nên thật xin lỗi, điều kiện mà Lục tổng đưa ra tốt hơn nhiều, hơn nữa những điều kiện này anh ấy đã cho tôi từ sớm rồi."
"Như tôi đã nói, tôi vốn là người do Lục tổng đào tạo ra."
"Không có Lục tổng thì không có tôi bây giờ."
"Cũng sẽ không có chuyện nhị vị mời tôi đến đây."
"Thật xin lỗi, tôi không thể nghỉ việc ở Phá Hiểu Dương Quang."
Nói rồi, hắn gật đầu chào Đinh Khang Minh và Lương Hải rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lương Hải hừ một tiếng, nặng nề vỗ bàn: "Thằng nhãi ranh, xem ra ngươi đã quyết đi đến con đường cùng rồi."
"Rốt cuộc là muốn đối đầu với giới điện ảnh và truyền hình chúng ta đúng không?!"
Đinh Khang Minh thì uy hiếp thêm: "Ninh Cáo, hôm nay là cơ hội cuối cùng của ngươi."
"Hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ càng."
"Đừng vì chút hứa hẹn không thực tế mà đánh mất cả tương lai."
"Có đôi khi chỉ cần sai một bước, thì cả đường sau sẽ sai hết."
"Đời người không có nút quay lại, cũng không thể quay đầu!"
Liên tục bị uy hiếp như vậy, dù là Ninh Cáo đã nhẫn nhịn lắm rồi cũng không chịu được nữa, hắn muốn giữ thể diện cho các bậc tiền bối, liền lên tiếng: "Cám ơn hai vị tiền bối đã nhắc nhở."
"Bất quá, rốt cuộc con đường nào đen tối, con đường nào sai thì bây giờ cũng chưa có kết luận."
"Chúng ta cứ chờ xem."
Nói xong, hắn không để ý đến hai người mặt mày tái xanh nữa mà bước ra ngoài.
Lúc gần ra đến cửa, hắn dừng lại một lát, rồi nói với giọng điệu trêu chọc: "Những năm gần đây, thị trường phim Hoa Điều không ngừng thu hẹp lại, tôi nghĩ hai vị tiền bối cũng nên suy nghĩ xem vì sao lại như vậy."
"Lục tổng liên tục tạo ra những kỷ lục về thành tích điện ảnh, tôi cảm thấy hai vị tiền bối cũng nên suy nghĩ xem vì sao lại như vậy."
"Kết quả thì con đường nào mới đen tối?"
Không nhìn đến phản ứng của hai người, hắn trực tiếp đóng cửa rồi rời đi. Lần này không còn nể nang gì, những lời nói không hề tôn trọng bậc trưởng bối, khiến Đinh Khang Minh và Lương Hải tức đến đỏ cả mặt.
Lương Hải tức giận nói: "Ninh Cáo dám xem thường người khác như vậy, ngông cuồng ngang ngược, sau này nhất định phải cho hắn biết tay!"
Đinh Khang Minh cũng cười lạnh: "Chúng ta sẽ cho hắn thấy cái giá của việc nói năng lung tung, không có tiền mà vẫn huênh hoang! Về phần Phá Hiểu Dương Quang của Lục Ngang, dám chi 10% doanh thu để chia hoa hồng, hành vi này chẳng phải là phá giá ác ý sao?!"
"Đây là phá hoại giới điện ảnh và truyền hình!"
"Phải ngăn chặn lại! Để Lục Ngang phải trả giá đắt!"
Lương Hải gật đầu: "Nghe nói Lục Ngang dạo này đang tiếp xúc rất nhiều đạo diễn trong giới."
"Hình như cố ý đào góc tường của chúng ta."
Đinh Khang Minh cười khẩy: "Đào góc tường của chúng ta sao?!"
"Lục Ngang có tài tẩy não đám trẻ tuổi, nhưng giờ hắn đi tiếp xúc toàn là mấy người trung niên cốt cán, thậm chí có cả những đạo diễn đã thành danh."
"Hắn lấy cái gì mà đi đào?"
"Chỉ dựa vào tài ăn nói của mình để tẩy não thôi sao?!"
Hắn lắc đầu: "Không sao, ta đã âm thầm dặn dò người trong giới rồi, ai dám về với Phá Hiểu Dương Quang thì chính là đối địch với chúng ta."
"Bọn họ đều là cáo già, sẽ tự cân nhắc hậu quả."
Tại Ma Đô, trong một căn hộ cao cấp.
Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen đang cầm trên tay kịch bản, lẩm bẩm: "« Goodbye Mr. Loser »?"
"Cái tên gì mà lung tung vậy."
"Khó trách cả giới chẳng ai hứng thú với bộ phim này."
"Sao lại đặt cái tên chẳng đâu vào đâu vậy?"
Hắn là người Hong Kong, thời đó thuộc đỉnh cao của giới điện ảnh Hong Kong, trong lòng chỉ muốn dấn thân vào sự nghiệp điện ảnh. Sau khi tốt nghiệp đạo diễn hệ ở trường điện ảnh, hắn lại gặp thời kỳ suy thoái của giới điện ảnh Hong Kong. Làm ở Hong Kong vài năm, rồi theo chân tiền bối đến với giới điện ảnh nội địa. Nhờ vào thân phận là người trong giới điện ảnh Hong Kong, cộng thêm việc làng giải trí nội địa lúc đó sùng bái phim Hong Kong, cơ hội không ít nên rất nhanh đã được biết đến. Giờ đây đã là một trong những đạo diễn thế hệ trung sinh nổi tiếng của Hoa Điều.
Thời gian trước, trong một buổi hoạt động, hắn đã gặp Lục Ngang, rồi được Lục Ngang mời gia nhập Phá Hiểu Dương Quang. Hắn biết rằng Lục Ngang không chỉ mời riêng mình mà có rất nhiều đạo diễn trung niên, thanh niên cũng nhận được lời mời. Theo như hắn biết thì đa phần đều đã từ chối. Vì vậy hắn cũng không để tâm. Hắn quen thói không muốn đắc tội ai, cho dù không định gia nhập Phá Hiểu Dương Quang thì cũng không trực tiếp từ chối.
Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, hắn đã nhận được một kịch bản cùng lời nhắn của Lục Ngang: "Thái Tĩnh tiên sinh, tôi từng xem các tác phẩm của ông, trong đó những bộ phim hài của ông rất có linh tính, tôi cho rằng ông rất thích hợp đảm nhận đạo diễn của các bộ phim tiếp theo thuộc hệ liệt Tây Hồng Thị. Đây là bộ thứ hai thuộc hệ liệt Tây Hồng Thị, có tên « Goodbye Mr. Loser ». Nếu ông hứng thú, thì cứ liên lạc với tôi. Hoan nghênh ông gia nhập Phá Hiểu Dương Quang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận