Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 791: Người đông thế mạnh

Chương 791: Đông người thế mạnh
Các nàng hẹn Trương Hạo Lâm ở nơi này, là nơi sườn núi phía nam thôn, trên ngọn núi này có một cánh rừng nhân tạo lớn nhất, và cũng là nơi Trương Hạo Lâm thường thích đến.
Hiện tại, Trương Hạo Lâm đang dùng Thần Thổ, trồng ở nơi này các loại gỗ quý như trầm hương, ô mộc, hoa cúc lê... khiến cho đám cây cối này lập tức cao lớn thêm vài thước, trở nên to khỏe, sum suê.
Còn có các loại dược liệu trên mặt đất như nhân sâm, linh chi... cũng nhanh chóng sinh trưởng, so với đồ hoang dại còn tốt hơn gấp mười lần. Bao quát các loại gỗ quý ở đây cũng vậy, rất được những nghệ nhân điêu khắc gỗ ưa thích.
Sau hai mươi phút, mấy chiếc xe thể thao sang trọng chầm chậm tiến vào sườn núi, sau khi những chiếc xe thể thao này chạy lên sườn núi, những thành viên đội tuần tra trong thôn ngoan ngoãn lui sang một bên, không quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, để khỏi bị trừ lương.
"Bọn họ sẽ không lại đại chiến ở ngoài đồng chứ? Một tuần lễ ba bốn lần rồi." Đội tuần tra trong thôn nói.
"Không có cách nào, hiện tại phòng đều bị phá, mà trong nhà Trương Hạo Lâm chỉ có một căn phòng nhỏ, nhiều nữ nhân như vậy, bọn họ chơi thế nào, chỉ có thể đến đây." Bọn họ vừa lui ra ngoài bìa rừng vừa nói.
"Đúng rồi, đêm nay Trương Hạo Lâm lại mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho chúng ta, các ngươi đều điền đầy đủ thông tin vào đơn chưa?" Mấy người đang nói chuyện Lâm Đằng đến đây giúp bọn họ mua bảo hiểm.
"Chuẩn bị xong rồi, t·ai n·ạn lao động, thương tật, ngoài ý muốn gì đều được bảo hiểm. Nếu không, làm công việc này thật sự rất nguy hiểm, ba năm nay đều có một đám người muốn đến đây t·r·ộ·m đồ, vạn nhất ngày nào đó bị thương thì làm sao, các ngươi nói có đúng không." Bọn họ nghĩ đến tặc nhân ngày càng nhiều.
"Ân, ân, chúng ta có nên xin Trương Hạo Lâm tăng thêm người không, chỉ bằng mấy người chúng ta thì không đủ." Bọn họ lại nghĩ đến chuyện tặc nhân càng ngày càng đông mà nói.
"Đúng, đúng vậy..."
Thúy Nhi lái chiếc xe nhỏ của mình, vui vẻ chạy đến đây, khi nàng nhìn thấy có mấy mỹ nữ ở đây, trong lòng có chút khó chịu. Lúc đầu nàng cứ tưởng nơi này chỉ có Trương Hạo Lâm và nàng là một nữ nhân mà thôi.
Mấy nữ nhân này, theo thứ tự là Khỉ Tình tỷ, hoa khôi giảng đường Lam Tuyết, Chỉ Nhi đại tiểu thư, tiểu y tá Lạc Nguyệt, còn có Linh Thiến, mỹ nữ tiếp viên hàng không, về phần Mị Nhi, hoa khôi cảnh s·á·t, nàng rất ít khi đến, một tuần chỉ có thứ bảy mới đến n·ô·ng thôn chơi, Chỉ Nhi, nữ tổng giám đốc này thì càng không cần phải nói.
Tương tự, Lam Tuyết các nàng cũng không thích Thúy Nhi, nếu Thúy Nhi yêu Trương Hạo Lâm thì các nàng không quan trọng, nhưng Thúy Nhi cho các nàng cảm giác là một nữ nhân hám lợi, có thể là để mắt tới tài sản của Trương Hạo Lâm.
Bất kể thế nào, Thúy Nhi vẫn đến, còn cười hì hì chạy đến bên cạnh Trương Hạo Lâm, hai tay ôm chặt cánh tay Trương Hạo Lâm, giống như đang thị uy với các nàng.
Nhưng Trương Hạo Lâm không nói chuyện nhiều với nàng, chỉ là s·ờ soạng trên người nàng mấy cái, không biết từ đâu lấy ra mấy sợi dây đỏ, trói Thúy Nhi vào trên cây.
Nếu như chỉ trói Thúy Nhi lên cây thì thôi, nhưng Thúy Nhi lại nhìn thấy mấy nữ nhân Lam Tuyết kia, ba chân bốn cẳng lột sạch quần áo trên người nàng, trong tay còn cầm mấy thứ đạo cụ, cười cười với Thúy Nhi, biểu hiện ra sức mạnh của các nàng.
"Các ngươi muốn làm gì? Ta nói cho các ngươi biết, đừng có làm loạn. Khỉ Tình tỷ, tỷ không thể cùng các nàng làm bậy." Thúy Nhi, đại mỹ nữ này, nói với Khỉ Tình tỷ, người t·h·iện lương kia.
"Yên tâm đi, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, sẽ không làm gì thô bạo với muội, nhưng nói thật, xúc cảm không tệ, trách sao Trương Hạo Lâm lại thích như vậy!" Hai tay Khỉ Tình tỷ bắt đầu lấn tới trên người Thúy Nhi.
"A, các ngươi, các ngươi x·ấ·u lắm, a..."
Thủ đoạn của Lam Tuyết các nàng còn nhiều hơn cả Trương Hạo Lâm, đáng thương cho Thúy Nhi, lúc đầu vô cùng cao hứng hẹn Trương Hạo Lâm, không ngờ bây giờ lại bị t·r·ó·i, trở thành đối tượng tập kích của những nữ nhân này.
Bởi vì Lam Tuyết các nàng đều là nữ nhân, các nàng đối với thân thể nữ nhân còn hiểu rõ hơn nam nhân, chỗ nào là nhược điểm của nữ nhân, các nàng đều biết. Cho nên, Lam Tuyết các nàng ra tay đều chuyên tấn công vào những nơi mẫn cảm nhất trên người Thúy Nhi, khiến Thúy Nhi phải chịu thua, cầu xin tha thứ.
Đương nhiên, Trương Hạo Lâm cũng gia nhập trò chơi của các nàng, cùng các nàng chiến đấu trong rừng cây. Dù sao nơi này cũng không có người đến, đội tuần tra lại ở bên ngoài trông coi cho bọn họ, các nàng phi thường yên tâm, cực kỳ to gan, đem quần áo trên người đều cởi sạch, ném vào trong xe, cùng Trương Hạo Lâm hỗn chiến, xem ai lợi h·ạ·i hơn.
Cuộc chiến này, mọi người chiến đến rạng sáng bốn giờ rưỡi, nếu không phải trời đã sáng, sợ bị người ta nhìn thấy thân thể trắng nõn của các nàng, thì các nàng còn muốn tiếp tục đ·á·n·h. Đặc biệt là Thúy Nhi, mỹ nữ này, vừa rồi bị các nàng k·h·i· ·d·ễ thê thảm, hiện tại nàng được cởi t·r·ó·i, muốn k·h·i· ·d·ễ lại các nàng.
"A? Thúy Nhi, đừng làm vậy!" Khỉ Tình tỷ nhìn thấy Thúy Nhi hai tay tập kích trước n·g·ự·c mình, xem như bột mì mà nhào nặn.
"Ai bảo vừa rồi các ngươi đối với ta như vậy, ta còn muốn c·ắ·n ngươi!" Thúy Nhi nói x·ấ·u xa với nàng.
"Đừng, đừng c·ắ·n vào đó, a..." Khỉ Tình cảm thấy thân thể tê dại từng đợt, giống như Thúy Nhi vừa rồi, hướng nàng c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ.
Nữ nhân tổn thương lẫn nhau, thật không phải đáng sợ bình thường. May mà Khỉ Tình tỷ có người giúp, cuối cùng Thúy Nhi lại bị Lam Tuyết mấy người áp đảo trong xe, tập kích thân thể nàng, khiến nàng c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ, thê thảm không thôi.
Nếu không phải xem Thúy Nhi là nữ nhân của Trương Hạo Lâm, Lam Tuyết các nàng còn muốn tiếp tục trói nàng lên trên cây.
Tương tự, Thúy Nhi không ngờ rằng Trương Hạo Lâm cua những mỹ nữ này, t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n lại nhiều như vậy, thô bạo tập kích nàng như vậy, nếu như hai tay không phải có thể cảm thấy cặp đồi núi kiêu ngạo của mình vẫn còn treo ở đó, thì Thúy Nhi còn tưởng rằng bị các nàng vồ nát rồi, những mỹ nữ này thật đáng sợ.
"Đừng đùa nữa, mệt quá. Còn nữa, lát nữa về, các ngươi phải c·ắ·t móng tay, sơn móng tay cũng phải bỏ đi, tránh lần sau lại làm ta bị thương." Lạc Nguyệt, tiểu y tá như nước trong veo, nói với các nàng.
"Vậy muội có bị thương chỗ nào không?" Các nàng có chút áy náy hỏi.
"Chỉ là đau thôi, chắc là không có rách da." Lạc Nguyệt nghĩ đến các nàng tập kích chỗ dễ bị thương nhất của mình mà nói.
"Không có việc gì thì tốt, ngày mai ta đến Cổ Trấn mua mấy bộ ngón tay, như vậy sẽ không làm muội bị thương." Lam Tuyết các nàng cười nói.
"Ngón tay cũng có bao?" Linh Thiến, mỹ lệ hào phóng tiếp viên hàng không, hỏi.
"Có, mấy thứ này chuyên sản xuất cho nữ tính, rất nhiều người, các nàng chơi, đều dùng ngón tay, vì để ngón tay trở nên vệ sinh hơn, các nhà sản xuất sản xuất mấy thứ bao chuyên dùng cho ngón tay!" Lạc Nguyệt đối với phương diện này rất hiểu biết, giải thích rõ ràng.
"Thì ra thật sự có bao ngón tay, ta còn tưởng rằng chỉ có nam tính mới dùng bao, cứ nói vậy, ngày mai mua nhiều mấy hộp, lần sau Trương Hạo Lâm không có ở nhà, chúng ta thử chơi xem sao." Chỉ Nhi, mỹ nữ thôn, cười hì hì nói.
"..." Trương Hạo Lâm không biết nói gì với các nàng, sao lúc mình không có nhà, các nàng cũng có thể chơi, đây là ý gì? Chẳng lẽ mình không thể thỏa mãn các nàng?
Xem ra, Trương Hạo Lâm cố gắng k·i·ế·m tiền là không đủ, nhất định phải cố gắng thỏa mãn các nàng mới là đúng, nếu không, lỡ một ngày nào đó các nàng không thỏa mãn, lại đội cho mình một cái mũ xanh thì làm sao?
"Thúy Nhi, thế nào? Vẫn ổn chứ?" Trương Hạo Lâm nhìn Thúy Nhi nằm dạng chữ "Đại", mệt mỏi ngã trên nóc xe, trên thân thể tràn đầy nước bọt và dấu vết mà hỏi.
"Nữ nhân của anh thật đáng sợ!" Thúy Nhi bị các nàng làm cho lên đỉnh mấy lần liên tiếp, mệt mỏi rã rời, toàn thân không còn chút sức lực nào.
"..."
(Sách mới bắt đầu đăng, tên sách là (Tùy Thân Mang Cái Hồng Bao Hệ Thống), thuộc loại đô thị, ai thích thể loại truyện hệ thống thì vào xem thử)
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận