Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 471: Nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ

**Chương 471: Ngoài miệng đanh đá nhưng tâm địa hiền lành**
Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, lộ rõ vẻ bối rối. Gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Hạo Lâm. Nàng cúi đầu, đưa tay kéo người nam nhân của mình, đẩy nhẹ về phía trước, ra hiệu hắn nói gì đi.
Trương Đại Minh lúc này, sắc mặt cũng có chút khó xử. Bị lão bà đẩy ra, hắn đành phải nhìn Trương Hạo Lâm.
Sau đó cười gượng nói: "Lâm oa tử, ngươi đừng nói vậy, chúng ta là người nhìn ngươi lớn lên, thúc thúc thím sao có thể không yên tâm cho ngươi? Thật ra hôm nay chúng ta đến, là về nhà nghĩ lại, vẫn là quyết định giao mảnh đất này cho ngươi thuê. Dù sao mảnh đất này không dùng thì cũng để không. Ngươi có một mảnh đất nằm giữa vùng núi liên miên không thể động đến, vậy không tiện làm việc, phải không."
Hôm nọ, khi con dâu Trương Đại Minh làm ầm ĩ ở thôn ủy hội, Trương Đại Minh đã không đồng tình. Nhưng lão bà của hắn lại là người, ở nhà nói một là một. Bản thân hắn ấm ức, nên cũng không ngăn cản được nữ nhân của mình.
Nếu như đợi đến khi chuyện này ầm ĩ trở về, sự tình lâm vào bế tắc. Nữ nhân nhà hắn nghĩ thông suốt, mới phát hiện mình bị, con dâu nhà Trương Đại Sơn dắt mũi. Chính nàng cũng hối hận, cho nên hôm nay mới kéo hắn tới đây.
Trong lòng bọn họ nghĩ: "Dù sao mọi người đều là hương thân, Trương Hạo Lâm lại là người bọn họ nhìn xem lớn lên, cũng biết tính tình những người này. Hẳn là nếu bọn họ nói tốt vài câu, Trương Hạo Lâm cũng sẽ không làm khó bọn họ, vẫn sẽ cho bọn họ thuê đất."
Vợ chồng Trương Đại Minh sở dĩ dám lật lọng như vậy. Gây sự xong, lại chạy tới lấy lòng. Không phải là ỷ vào gia đình Trương Hạo Lâm hiền lành, sẽ không trở mặt với họ sao?
Cho nên nghe bọn họ nói những lời này, Trương Học Hữu đứng một bên từ đầu không mở miệng, lập tức liền cười lạnh. Cứ như vậy nhìn chằm chằm Trương Đại Minh, giọng đặc biệt khó chịu nói: "Ha ha, bây giờ nói yên tâm với huynh đệ của ta? Trước đó còn làm ầm ĩ, nhất định phải phá hỏng chuyện này, để huynh đệ của ta không thuê được vùng núi? Trương Đại Minh, hai vợ chồng các ngươi thật thất đức, da mặt sao dày như vậy, còn không biết xấu hổ đến đây?"
Bình thường Trương Học Hữu vốn không ưa, cái dáng vẻ ấm ức của Trương Đại Minh. Lão bà hắn vốn là người không có đầu óc, hắn lại không ngừng dung túng nàng. Để nàng đi ra ngoài gây chuyện, làm những việc đắc tội với người khác.
Cho nên Trương Học Hữu, quyết định: "Coi như Trương Hạo Lâm nể tình hương thân, đến cuối cùng vẫn cho Trương Đại Minh thuê đất. Hắn vẫn muốn làm bẽ mặt hai vợ chồng này, tránh cho về sau đến thời điểm mấu chốt lại đứng sai phe."
Vốn dĩ vợ chồng Trương Đại Minh hôm nay tìm đến Trương Hạo Lâm, đã rất không có ý tứ.
Hiện tại lại bị Trương Học Hữu chế nhạo một phen, Trương Đại Minh mặt đỏ bừng. Đặc biệt là cô vợ trẻ của Trương Đại Minh, sắc mặt trở nên lúc xanh lúc trắng.
Trong lòng ấm ức, nhưng biết Trương Học Hữu đang cố ý gây khó dễ cho họ. Con dâu Trương Đại Minh bèn ngẩng đầu, trừng mắt Trương Học Hữu nói: "Học Hữu tiểu tử, phải biết rộng lượng, ta và trượng phu của ta nói gì, cũng lớn hơn ngươi một vai vế. Ngươi, một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại không biết lớn nhỏ như vậy sao?"
Hôm nọ, sở dĩ nàng làm ầm ĩ, khi Trương Hạo Lâm nhận thầu vùng núi. Không phải là bởi vì nhà Trương Đại Sơn, nữ nhân kia lòng dạ khó lường, châm ngòi ly gián trước mặt nàng sao?
Nàng là nghe xong lời nữ nhân kia nói, mới phản đối việc Trương Hạo Lâm nhận thầu vùng núi. Nàng cũng là bị người mê hoặc, trách nàng sao? Nàng chẳng lẽ nỡ, đẩy bạc trắng ra ngoài sao?
Còn không phải nghĩ đến nhà Trương Hạo Lâm có tiền, muốn kiếm thêm mấy đồng tiền thuê. Thế nhưng ai ngờ được tên tiểu tử thối Trương Hạo Lâm, thái độ lại cường ngạnh như vậy. Nhìn xem mỗi người Trương gia thôn, đều ôm tiền đi, nàng mới hối hận.
"Hiện tại biết ngươi là trưởng bối, vậy khi ngươi phá rối sự nghiệp của vãn bối, sao ngươi không nghĩ xem, vai vế của bản thân ở đâu?" Đã đến nước này, con dâu Trương Đại Minh ở đây tự cao tự đại. Trương Học Hữu cũng không ngại, bồi thêm nàng ta vài câu.
Hắn cũng muốn xem thử, nhà Trương Đại Minh hôm nay không biết xấu hổ đến mức nào. Vì đạt được tiền thuê, rốt cuộc có thể nhẫn đến khi nào.
"Ngươi..." Quả nhiên, nghe lời Trương Học Hữu nói. Con dâu Trương Đại Minh quả thực tức đến mức, sắc mặt đều xanh mét. Chỉ có thể đứng ở nơi đó, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trương Học Hữu.
Thấy con dâu nhà mình và Trương Học Hữu, hai người chuẩn bị khẩu chiến, lập tức liền muốn ầm ĩ lên.
Vốn là người thích hòa giải, Trương Đại Minh vội vàng, kéo lại nữ nhân nhà mình. Sau đó nhìn Trương Học Hữu giảng: "Học Hữu à, thím ngươi tính tình nóng nảy. Ta cũng biết hôm đó nàng nói những lời kia, không đúng. Nếu đắc tội với ngươi và Hạo Lâm, thúc thúc ở chỗ này nhận lỗi với các ngươi. Các ngươi đừng so đo với nàng, nàng cũng là nghe người khác nói, mới có ý đồ xấu."
Con dâu Trương Đại Sơn, từ sau khi Trương Đại Sơn bị bắt giam giữ, Trương Bất Suất lại ngồi tù. Mục tiêu sống của nàng ta, gần như liền biến thành, luôn đối nghịch với Trương Hạo Lâm.
Cho nên bình thường nàng ta cũng không làm gì, liền ngồi lê đôi mách. Chạy tới nhà người ta, nói xấu nhà Trương Hạo Lâm.
Mọi người mặc dù thống hận, những việc làm trước kia của Trương Đại Sơn. Nhưng trông thấy con dâu Trương Đại Sơn, bây giờ ở nhà một mình, cũng không nỡ đuổi nàng ta ra ngoài. Đều là bình thường nàng ta nói gì, mọi người không để ý là được.
Dù sao người Trương gia thôn, có mấy ai không có đầu óc? Mọi người trong lòng đều rõ ràng, con dâu nhà Trương Đại Sơn, miệng không có mấy câu là thật.
Thế nhưng làm sao người nhà hắn lại không có đầu óc, nghe gió thành bão. Hiện tại đắc tội với người, muốn hòa hoãn quan hệ, đương nhiên phải chịu chút ấm ức.
Người ta Trương Hạo Lâm, cũng không phải trước kia. Phải dựa vào vay tiền, mới có thể hoàn thành việc học là tiểu tử nghèo. Hiện tại hắn chính là thôn trưởng, toàn bộ Trương gia thôn đều là hắn định đoạt, đối phó với hắn có thể có chỗ tốt sao?
Trương Đại Minh nghĩ thầm: "Bất kể như thế nào, hắn đều phải để Trương Hạo Lâm, hả giận. Dù sao việc vùng núi, đúng là bọn họ làm không phải. Nếu Trương Hạo Lâm thật sự nói gì? Bọn họ nghe theo là được."
Trương Học Hữu mặc dù bởi vì, hành động của nhà Trương Đại Minh, rất tức giận, quyết định gây khó dễ cho họ.
Bây giờ nghe Trương Đại Minh, đã xin lỗi bọn họ. Vốn dĩ ngoài miệng đanh đá nhưng tâm địa hiền lành, Trương Học Hữu liền không nói được nữa. Trực tiếp quay đầu sang một bên, rõ ràng không muốn xen vào việc này nữa.
Dù sao Trương Hạo Lâm không tha thứ cho bọn họ, hắn cũng không nói được.
Nhìn Trương Học Hữu không làm ầm ĩ nữa, đoán chừng trong lòng cũng hết giận. Trương Hạo Lâm, người vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì, lúc này mới nở nụ cười. Sau đó nói: "Thúc nói vậy là quá nghiêm trọng, mọi người đều là hương thân, tính tình của thím ta đương nhiên biết rõ. Nếu đều là hiểu lầm, nói ra là tốt rồi."
Nói đến đây, Trương Hạo Lâm lại cầm trong tay, bản hợp đồng vừa mới chuẩn bị trả lại, đặt xuống. Nhìn Trương Đại Minh nói: "Nếu thúc đã chuẩn bị đem vùng núi cho ta thuê, vậy thì ký tên lên đây. Ta bảo Học Hữu, đưa tiền cho các ngươi."
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận