Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 410: Hối lộ phụ mẫu

**Chương 410: Hối lộ phụ mẫu**
Trương Hạo Lâm nhìn thấy sắc mặt cha mình khó coi như vậy, liền vội vàng thanh minh. Hôm nay, hắn ra thị trấn mua hai bộ điện thoại cho người già, lấy ra đặt ở trên bàn cơm.
Sau đó nói: "Cha, đây là hôm nay con đi ra thị trấn, cố ý mua điện thoại di động cho cha và mẹ. Loại điện thoại này công năng rất đơn giản, người già dùng đặc biệt thuận tiện. Cha và mẹ mỗi người một cái, đến lúc đó con muốn liên lạc với cha mẹ, sẽ tương đối dễ dàng."
Giống như trước đó, khi hắn đi huyện thành, liền đặc biệt lo lắng La Bách Lương, cái tên rác rưởi kia, sẽ dẫn người tới tìm nhà hắn gây phiền phức. Trong nhà không có phương thức liên lạc, Trương Hạo Lâm không chút nào yên tâm.
Cũng chính bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ hắn không được coi là cẩn thận, vậy mà lần này lại nhớ kỹ. Muốn mua cho cha mẹ mình mỗi người một cái điện thoại di động. Dù sao loại điện thoại cho người già này, đối với hắn Trương Hạo Lâm mà nói, mua cả trăm cái cũng không thành vấn đề.
"Ngươi tên tiểu tử thối này, đừng giở trò đó với ta. Đừng tưởng rằng ngươi cầm mấy cái điện thoại di động rách nát, liền có thể hối lộ ta!" Bất quá, sự lấy lòng của Trương Hạo Lâm, trong mắt phụ thân đang nổi giận đùng đùng của hắn, bất quá chỉ là một cái biện pháp hắn dùng để lấy lòng, để ông nguôi giận.
Cho nên khi nghe được Trương Hạo Lâm nói như vậy, phụ thân Trương Hạo Lâm, người đang thực sự cảm thấy sinh khí, liền đặc biệt không cao hứng, trừng Trương Hạo Lâm một chút. Sau đó, ánh mắt liền không còn rơi vào Trương Hạo Lâm, cùng với chiếc điện thoại di động hắn mua nữa.
Trương Hạo Lâm, tên tiểu tử thối này, thật là càng lớn càng không biết chừng mực. Hắn căn bản không biết, việc hắn học xong đại học, có thể phân phối đến công việc này, đối với hai lão già bọn họ mà nói, có ý nghĩa như thế nào.
Lão Trương gia bọn họ, thành thành thật thật, bị người ta khinh dễ cả một đời. Hiện tại thật vất vả mới có Trương Hạo Lâm, có thể vì lão Trương gia bọn họ nở mày nở mặt, làm rạng rỡ tổ tông.
Thế nhưng tên tiểu tử thối này thì sao? Việc tốt không làm, lại chạy tới làm cái gì mà thôn trưởng. Phụ thân Trương Hạo Lâm cảm thấy, Trương Hạo Lâm đúng là loại bùn nhão không đỡ nổi tường, thật sự là quá mất mặt lão Trương gia bọn họ.
Ông cũng biết tiểu tử thối này, sở dĩ không muốn đi làm việc, cứ muốn lưu lại Trương gia thôn, khẳng định là không nỡ đám sầu riêng kia của hắn. Ông cũng biết, Trương Hạo Lâm trồng sầu riêng, cái này thực sự rất kiếm tiền. Nhưng ai biết, sầu riêng có thể trồng được lâu dài hay không? Còn công việc kia, đây chính là chuyện cả một đời.
Càng nghĩ như vậy, phụ thân Trương Hạo Lâm càng thêm bực bội. Vừa thở phì phì, uống một chén rượu lớn, vừa ở trong lòng thầm mắng: "Tiểu tử thối này không nghe lời ta, sớm muộn gì cũng có ngày nó phải hối hận."
Trông thấy phụ thân Trương Hạo Lâm, vẫn còn đang nổi nóng, Trương Hạo Lâm cũng không có cách nào.
Mộ Dung Lạc Nguyệt liền ở bên cạnh, yên lặng cúi đầu ăn cơm, đũa gắp thức ăn, cũng không dám đưa ra ngoài.
Mẫu thân Trương Hạo Lâm mặc dù cũng tức giận vì chuyện này, nhưng lại không thể thấy phụ thân Trương Hạo Lâm, phát cáu dọa cho Mộ Dung Lạc Nguyệt sợ hãi. Cho nên đến cuối cùng, bà cũng chỉ có thể cau mày, nhìn Trương Hạo Lâm một chút.
Sau đó còn nói: "Thôi, thôi, đã sự tình đã thành ra thế này, vậy thì cứ như vậy đi. Đừng có lại hờn dỗi, bất kể như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục."
Thư mời của chính phủ trấn đã đưa xuống, Trương Hạo Lâm trên danh nghĩa đã là chủ nhiệm Trương gia thôn. Hai lão già bọn họ, dù không tình nguyện, cũng không thay đổi được sự thật này.
Mặc dù Trương Hạo Lâm cho là làm thôn trưởng, nhưng bởi vì hắn là sinh viên, nguyên nhân làm quan thôn, cho nên tiền lương cũng không phải là ít. Chỉ là sợ sau này, Trương Hạo Lâm làm thôn trưởng không đảm đương nổi, đến lúc đó bị người ta đâm sau lưng.
"Ai..." Nghĩ đến cái này, mặc dù đang hòa giải, mẫu thân Trương Hạo Lâm, vẫn là không nhịn được thở dài một hơi.
Sau đó trong lòng thầm nói: "Bất quá cũng không sao, đến lúc đó coi như không làm thôn trưởng được nữa, không phải còn có tiểu Nguyệt sao? Nếu như có thể dựa vào ba của tiểu Nguyệt, đi bệnh viện nhà bọn họ làm việc, thì cũng là một công việc không tệ."
Chính vì chuyện này, tâm trạng của cha mẹ Trương Hạo Lâm rõ ràng không tốt. Cho nên bốn người bọn họ ăn cơm, từ đó về sau liền không nói gì thêm.
Từng người buồn bực cúi đầu, chỉ biết nhét đồ ăn vào miệng. Ai cũng không nói gì, sợ nói sai, chọc phải phụ thân Trương Hạo Lâm, lại để cho ông phát cáu.
Hơn nửa giờ sau, bữa cơm này liền đã ăn xong. Mẫu thân Trương Hạo Lâm, cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt dọn dẹp một chút, rất nhanh sau đó liền đã rửa xong bát đũa.
Thừa dịp Mộ Dung Lạc Nguyệt trở về phòng lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Trương Hạo Lâm liền vào phòng bếp tìm mẫu thân, người vẫn còn ở trong phòng bếp chưa kịp ra ngoài.
"Con tới đây làm gì? Còn muốn chọc tức hai chúng ta chưa đủ có phải hay không?" Thấy được Trương Hạo Lâm tiến vào phòng bếp, mẫu thân Trương Hạo Lâm, rõ ràng vẫn còn chút tức giận chưa tiêu.
Cứ như vậy, nhìn đứa con trai tài giỏi đang đứng trước mặt, sắc mặt không tốt nói những lời này.
Cũng may Trương Hạo Lâm coi như không chịu thua kém, tìm được Mộ Dung Lạc Nguyệt, một cô bạn gái các phương diện đều rất mạnh. Nếu không phải vì vậy, sự tình lần này, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.
Trương Hạo Lâm từ nhỏ đến lớn, bị phụ thân hắn đánh đòn rất nhiều lần. Nhưng chỉ có mẫu thân hắn, người vẫn luôn che chở hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng nổi giận với hắn. Cho nên nhìn thấy lần này, mẫu thân mình đều nói với hắn như vậy. Trương Hạo Lâm liền biết, sự tình mình làm lần này, trong mắt bọn họ, rốt cuộc quá đáng đến mức nào.
Cho nên khi nghe được mẫu thân mình nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền khó khăn cúi đầu xuống. Sau đó đi đến trước mặt mẫu thân, nói: "Mẹ, mẹ đừng giận con nữa, được không? Con đã lớn như vậy, đương nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Con không muốn tùy tiện tìm một chức quan nhàn tản, cứ như vậy ăn không ngồi rồi."
"Cha và mẹ cũng đã nói, lão Trương gia chúng ta đời đời kiếp kiếp, trung thực đã lâu. Đến đời con, con muốn táo bạo một chút, phát triển sự nghiệp của riêng mình. Như vậy mới có thể làm rạng rỡ tổ tông, để cho người khác lau mắt mà nhìn chúng ta, có đúng không?"
Kỳ thật Trương Hạo Lâm biết, nguyên nhân lớn nhất của phụ thân và mẫu thân hắn, chính là tư tưởng quá mức cũ kỹ.
Chỉ cần bọn họ nghĩ thoáng một chút, liền sẽ biết, hiện tại cái thế đạo này, công việc gì, bát sắt gì, đã không còn nổi tiếng. Hiện tại thế đạo này, có tiền mới có đạo lý.
Tựa như La Bách Lương, cái tên vương bát đản kia, bản thân chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chính là có một đám rác rưởi, vây quanh hắn ta. Coi như muốn chỉnh hắn Trương Hạo Lâm, cũng có thể từ một nơi xa như vậy, đưa tay tới.
Chính bởi vì như vậy, hắn Trương Hạo Lâm mới không thể, tiếp tục thành thật như vậy. Hắn không có khả năng để cho loại rác rưởi buồn nôn như La Bách Lương, leo lên trên đầu hắn mà giẫm đạp!
Cho nên nghĩ đến điều này, Trương Hạo Lâm liền ở trong lòng, âm thầm thề: "Mình nhất định phải cường đại lên, nhất định phải làm cho tất cả mọi người không dám khinh dễ hắn Trương Hạo Lâm."
Cho dù cha mẹ của hắn hiện tại không chấp nhận, đợi một thời gian nữa, bọn họ khẳng định liền sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của mình. Cho nên bọn họ phản đối, cũng chỉ là tạm thời.
Hôm nay có năm canh, mời cầm trên tay phiếu đề cử đưa cho ta, đưa xong về sau, ngày mai lại có.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận