Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 190: Nhận thầu đỉnh núi

Chương 190: Nhận thầu đỉnh núi
"Ngươi đừng quan tâm ta bao hết để làm cái gì, ta tự nhiên có tác dụng của ta. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, nếu như ta muốn bao những vùng đất núi này, ta cần phải đi cùng ai đàm phán. Giá cả ra sao, ta cần phải làm rõ tất cả những điều này." Trông thấy Trương Học Hữu kỳ quái nhìn mình, Trương Hạo Lâm trong lúc nhất thời cũng không thể giải thích rõ ràng cho hắn tất cả mọi chuyện, cho nên cũng chỉ có thể giấu giếm hắn trước.
Dù sao không có ai biết hắn hiện tại bán những trái sầu riêng kia, toàn bộ đều là do chính hắn trồng ra. Nếu như tùy tiện nói cho Trương Học Hữu mình muốn bao những vùng đất núi này để trồng sầu riêng, Trương Học Hữu nhất định sẽ cảm thấy hắn bị điên.
Cho nên hắn vẫn là trước tiên đem vùng núi bao xuống, đợi đến khi có được quyền thừa bao, những sự tình khác sẽ chậm rãi tính sau. Dù sao với tu vi hiện tại của hắn, muốn gieo trồng sầu riêng trên quy mô lớn vẫn còn khó khăn. Hắn chỉ là phòng ngừa chu đáo, trước tiên đem vùng núi bao xuống rồi tính tiếp.
Nhìn dáng vẻ Trương Hạo Lâm là làm thật, không phải nói đùa. Mặc dù Trương Học Hữu cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn cúi đầu trầm mặc một hồi, suy nghĩ rất chân thành. Sau đó hắn mới ngẩng đầu nhìn Trương Hạo Lâm nói: "Nhận thầu vùng núi, chuyện này mười dặm tám thôn còn chưa có ai làm qua, cho nên huynh đệ nếu như ngươi nói muốn ta hỏi thăm giá cả xác thực, đúng là có chút khó khăn."
"Bất quá ta có nghe nói qua Vương gia thôn bên kia có một hộ nông dân mở trại nuôi gà, nhận thầu một mảnh nhỏ vùng núi của thôn bọn họ. Hình như một năm trôi qua cũng chỉ hơn hai ngàn, cũng không phải rất đắt. Dù sao chúng ta ở đây cũng chỉ có giá này, cho nên huynh đệ nếu như ngươi thật sự dự định muốn bao, đến lúc đó chúng ta còn có thể mặc cả."
"Đối với chuyện nhận thầu vùng núi, đến tột cùng muốn đi tìm ai. Dưới tình huống bình thường, vùng núi hoang phế đều do thôn trưởng các thôn phụ trách. Nếu như có người muốn nhận thầu, chính là tìm thôn trưởng để đàm luận những chuyện này. Sau đó hợp đồng nhận thầu liền do thôn trưởng các thôn ký thay, tiền thuê cũng là do thôn trưởng các thôn thay mặt phát cho những nông hộ có quyền sử dụng núi."
Dù sao nếu như Trương Hạo Lâm thật sự dự định nhận thầu vùng núi để làm gì đó, dựa theo quyết đoán làm việc của Trương Hạo Lâm, vậy khẳng định không phải chuyện nhỏ. Cho nên Trương Hạo Lâm làm như vậy, chẳng khác nào phát triển quê hương mình.
Phải biết kinh tế của mười dặm tám thôn bọn họ thật sự có chút lạc hậu, những thôn dân này ai cũng sợ nghèo, nhưng lại không tìm được con đường phát tài. Nếu như Trương Hạo Lâm chịu dẫn đầu mang bọn họ phát tài, những thôn dân này không chừng sẽ ủng hộ đến mức nào. Với lại Trương Hạo Lâm hiện tại danh tiếng tốt như vậy, muốn hoàn thành một việc chẳng phải dễ dàng sao?
Bằng những mối quan hệ mà Trương Học Hữu hắn gây dựng được trong những thôn này, đến lúc đó mặc kệ Trương Hạo Lâm coi trọng vùng núi nào, hắn đều tự tin mình có thể giúp Trương Hạo Lâm lấy xuống. Cho nên nghe được Trương Hạo Lâm nói như vậy, Trương Học Hữu vẫn rất tự tin.
"Nhận thầu vùng núi loại chuyện này muốn tìm thôn trưởng giải quyết sao? Vậy nếu như ta bây giờ muốn bao, chẳng phải là còn phải chờ đến khi trưởng thôn mới được bầu ra sao?" Nghe Trương Học Hữu nói, Trương Hạo Lâm cũng có chút dở khóc dở cười.
Mặc dù vặn ngã Trương Đại Sơn ác bá kia hắn không hối hận, chỉ cần Trương gia thôn không phải do loại người lòng tham không đáy như Trương Đại Sơn nắm giữ, hắn khẳng định cũng có thể tiết kiệm không ít tiền. Nhưng chỉ cần thôn trưởng Trương gia thôn chưa được bầu ra, chuyện này của hắn vẫn thật sự chỉ có thể kéo dài.
Bởi vì muốn nhận thầu vùng núi, hắn đương nhiên chỉ có thể bàn bạc với người chủ trì. Nếu như nói chuyện với những nông hộ có quyền sử dụng núi, còn không biết bọn họ sẽ đưa ra điều kiện gì.
Dù sao hiện tại Trương Hạo Lâm hắn trong mắt những nông hộ ở mười dặm tám thôn này, đoán chừng đều đã biến thành kẻ đầu cơ trục lợi sầu riêng phát tài. Cho nên hắn không thể ra mặt đi đàm phán, nếu như bọn họ đưa ra điều kiện quá bất hợp lý, nếu hắn không đáp ứng sẽ bị những người này coi là keo kiệt.
Hắn làm nhiều chuyện như vậy, vất vả lắm mới gây dựng được danh tiếng, chẳng phải là sẽ bị tiêu hao hết sao? Cho nên chuyện ngu xuẩn như vậy Trương Hạo Lâm đương nhiên sẽ không làm. Dù sao hiện tại Cửu Thải thần ruộng của hắn tổng cộng bất quá mới có hai mét vuông, duy nhất một lần cũng chỉ có thể trồng được hai cây.
Vậy hắn liền đợi đến khi Trương gia thôn bầu ra trưởng thôn mới, rồi sẽ đến đàm phán chuyện nhận thầu vùng núi. Dù sao loại địa phương lạc hậu như Trương gia thôn, ngoại trừ Trương Hạo Lâm hắn còn ai vào đây nhận thầu vùng núi? Dù sao cũng không có người nào cạnh tranh với hắn, muộn một chút nhận thầu cũng không có vấn đề gì.
Bất quá, đang buồn rầu thì Trương Hạo Lâm lập tức nghĩ ra biện pháp, mà nghe hắn nói vậy Trương Học Hữu liền cho rằng Trương Hạo Lâm rất gấp, sau đó liền nhìn hắn nói: "Thế nào huynh đệ? Ngươi rất vội muốn nhận thầu núi này sao? Nếu như ngươi gấp, ta có thể bớt chút thời gian đi hỏi thăm những nông hộ kia, bất quá giá cả bọn họ đưa ra hẳn là sẽ cao một chút."
Trương Hạo Lâm buồn rầu, Trương Học Hữu đương nhiên hiểu, mặc dù nói Trương Đại Sơn sâu mọt này xác thực làm cho người ta chán ghét. Nhưng không thể phủ nhận, một thôn cần có thôn trưởng, tựa như một gia đình cần có gia chủ.
Trương Đại Sơn đột nhiên sụp đổ như vậy, trong lúc nhất thời Trương gia thôn không có người đứng ra làm chủ. Trong một số thời khắc muốn làm việc gì đó, thật sự là không tiện.
Bất quá, những tình huống này nghĩ kỹ lại cũng chỉ là tạm thời, dù sao sau khi Trương Đại Sơn bị bãi bỏ chức vụ thôn trưởng, chính quyền xã và chính quyền trấn nhất định sẽ tổ chức bầu cử trưởng thôn mới. Cho nên Trương Học Hữu vẫn cảm thấy, Trương Hạo Lâm nếu quả thật muốn nhận thầu vùng núi, vẫn là chờ đến khi trưởng thôn mới nhậm chức rồi hãy tính.
Dù sao nếu như trưởng thôn mới vừa mới lên, trước đó lại có tiền lệ như Trương Đại Sơn, khẳng định sẽ không dám làm nhiều chuyện trái với quy củ. Trưởng thôn mới nhậm chức khẳng định cũng cần phải làm chút cống hiến cho thôn, làm một chút phát triển mới có thể ổn định lòng dân.
Cho nên lúc đó nếu Trương Hạo Lâm lại đi đàm phán chuyện nhận thầu núi, trưởng thôn mới vì muốn thành công vụ làm ăn này, mang lại thu nhập cho các nông hộ, nhất định sẽ nhượng bộ rất nhiều.
"Không cần, vậy thì chờ đến khi trưởng thôn mới nhậm chức rồi tính, dù sao chuyện này ta cũng không vội vài ngày." Nghe được Trương Học Hữu nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền vỗ vỗ vai hắn, sau đó cười híp mắt lắc đầu.
Ngoài miệng hắn mặc dù không nói, nhưng suy nghĩ lại không hẹn mà gặp với Trương Học Hữu. Vì ổn định lại tình hình sau chuyện của Trương Đại Sơn, chính quyền xã và chính quyền trấn nhất định sẽ nhanh chóng bầu ra trưởng thôn mới từ Trương gia thôn.
Cho nên chuyện này không cần hắn phải chờ lâu, sau đó liền có thể tiến hành. Đến lúc đó không chừng hắn còn có thể mượn chuyện nhận thầu vùng núi, tạo mối quan hệ với trưởng thôn mới. Dù sao nếu như hắn về sau muốn phát triển sự nghiệp của mình tại Trương gia thôn, đương nhiên không thể thiếu sự hỗ trợ của trưởng thôn.
"Ân, vậy cũng được, ta cũng cảm thấy như vậy tương đối tốt, dù sao cũng không kém mấy ngày nay." Nghe được Trương Hạo Lâm nói vậy, Trương Học Hữu cũng gật đầu cười.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận