Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 249: Cùng mỹ nữ đến dã ngoại đi

Chương 249: Cùng mỹ nữ ra ngoài dạo chơi
Nhưng trong lúc bọn họ trò chuyện giết thời gian, lại không hề có chút khác biệt, ngược lại đặc biệt hợp ý. Điều này càng làm Trương Hạo Lâm thêm kiên định, muốn cùng bọn họ kết giao sâu sắc.
"Tốt tốt tốt, vậy hôm nào chúng ta lại tụ họp." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Trần lão bản cũng cười cười.
Sau đó liền trực tiếp đứng lên, hắn muốn kéo sầu riêng về thị trấn bằng xe.
Đợi sau khi Trần lão bản lên xe, những xe mà hắn thuê tới kia liền khởi động, ầm ầm rời khỏi nhà của Trương Hạo Lâm.
Ở trên con đường đất gập ghềnh của Trương gia thôn, chậm rãi lăn bánh rất lâu. Sau đó mới lái lên con đường xi măng ở giao lộ Trương gia thôn, tăng nhanh tốc độ mà rời đi.
Đợi sau khi Trần lão bản bọn họ đi, trong nhà Trương Hạo Lâm lúc này mới yên tĩnh. Sau khi ăn điểm tâm xong, Mộ Dung Lạc Nguyệt giúp mẹ Trương Hạo Lâm rửa chén ở phòng bếp. Nghe được Trần lão bản bọn họ đã rời đi, lúc này mới chậm rãi từ trong phòng bếp đi ra.
Vừa đi, một bên trong lòng còn nhịn không được mà bất an nghĩ: "Sáng hôm nay, sau khi ở trên bàn cơm nói xong việc làm, Trương Hạo Lâm liền không để ý đến nàng. Hắn không có lẽ vì chuyện mình tự tiện chủ trương, mà tức giận chứ?"
Càng nghĩ như vậy, tâm tình Mộ Dung Lạc Nguyệt càng thấp thỏm. Đi tới bên người Trương Hạo Lâm, cũng không dám nhìn ánh mắt hắn. Chỉ là cúi đầu nói: "Đầu gỗ, sự tình sáng hôm nay, ngươi đừng giận ta nha?"
Nói như vậy, nhưng Mộ Dung Lạc Nguyệt cảm thấy rất chột dạ, còn chưa đợi Trương Hạo Lâm trả lời. Lại không ngừng giải thích: "Thật xin lỗi, ta không phải là muốn dùng bá phụ bá mẫu để dọa ngươi, chỉ là muốn giúp ngươi giải vây."
"Ta biết ngươi không thích dựa vào cha ta, ngươi có cốt khí của chính mình. Cho nên coi như ngươi không muốn đến bệnh viện chúng ta làm việc, ngươi tuyệt đối sẽ không nói gì. Hy vọng ngươi không cần hiểu lầm ta, ta thật không có ý đó."
Lúc mới bắt đầu, Mộ Dung Lạc Nguyệt nói như vậy, cảm thấy mình không có gì sai. Thế nhưng về sau Trương Hạo Lâm không nói với nàng một câu, nàng liền bắt đầu nghĩ lại, những lời này của mình có phải đã nói sai hay không.
Nàng thật sự rất thích Trương Hạo Lâm, cho nên không hy vọng vì bất cứ chuyện gì, ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người bọn họ. Nàng lo lắng lỡ như có chỗ nào làm không tốt, Trương Hạo Lâm sẽ không thích nàng thì phải làm sao?
Chuyện sáng hôm nay, Trương Hạo Lâm căn bản không để trong lòng. Hiện tại, Mạc Dung Lạc Nguyệt lại đến nói xin lỗi hắn, chính hắn cũng có chút không hiểu ra sao.
Đợi sau khi nàng nói xong, Trương Hạo Lâm mới chợt hiểu, sau đó không nhịn được cười lên.
Thầm nghĩ: "Mộ Dung Lạc Nguyệt, tiểu yêu tinh này, trong đầu nghĩ gì vậy? Hắn Trương Hạo Lâm chính là nam nhân, khí lượng làm sao có thể nhỏ mọn như vậy? Chỉ một chút việc nhỏ, cũng đáng để nàng tới xin lỗi?"
Mình là tới xin lỗi, Trương Hạo Lâm không nói gì, lại ở chỗ này cười không ngừng. Điều này khiến trong lòng Mộ Dung Lạc Nguyệt vốn bất an, lập tức liền tức giận.
Nhíu cặp lông mày thanh tú, mở to đôi mắt sáng lóng lánh nhìn hắn. Khác bất mãn nói: "Ngươi cười cái gì mà cười, người ta đã đến xin lỗi, sao ngươi còn cười nhạo người ta?"
Trương Hạo Lâm tên đại bại hoại này, có thể một ngày không khi dễ nàng được không?
Vậy mà nàng Mộ Dung Lạc Nguyệt lại thích hắn như vậy, vì hắn mà ngàn dặm xa xôi, đuổi tới ngọn núi nhỏ Trương gia thôn này. Hắn còn như thế, thật sự là khinh người quá đáng.
Nghĩ vậy, Mộ Dung Lạc Nguyệt cảm thấy ủy khuất, không nhịn được đỏ mắt. Ủy khuất nghĩ: "Vì cái gì những nam nhân nàng quen biết trước đây, sau khi biết nàng là con gái viện trưởng bệnh viện lớn. Cả đám đều xích lại gần nàng, mỗi ngày đều ân cần không ngừng, hệt như nâng nàng trở thành công chúa."
"Nhưng duy chỉ có Trương Hạo Lâm tên đại bại hoại này, không chấp nhận sự giúp đỡ của cha nàng thì thôi. Bởi vì nàng nói một câu, lại giận dỗi, còn cười nhạo nàng, trên đời này tại sao có thể có loại người hư hỏng như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự không muốn đến bệnh viện làm việc? Không muốn cùng nàng mỗi ngày ở một chỗ sao?"
"Ngươi...ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta cười ngươi, không phải là vì ngươi tới xin lỗi. Mà là cảm thấy ngươi ngốc, ngay cả bạn trai nghĩ như thế nào, đều không làm rõ được." Nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt muốn khóc, Trương Hạo Lâm liền nhướng mày nói.
Sau đó vươn tay, sờ chiếc mũi cao của Mộ Dung Lạc Nguyệt. Nói: "Việc làm, chính ta sẽ xử lý tốt, ngươi không cần quan tâm. Cha mẹ ta, ta sẽ đi thuyết phục."
"Các loại, đợi lát nữa mặt trời mọc, ngươi ra ngoài dạo chơi một vòng. Ngươi tới mấy ngày nay, ta còn chưa dẫn ngươi làm quen, hảo sơn hảo thủy của Trương gia thôn chúng ta đâu."
Xem ra mình có được hồng sắc chi khí, đối với nữ hài tử lực hấp dẫn, quả nhiên trí mạng. ** yêu tinh Mộ Dung Lạc Nguyệt như vậy, hiện tại ở trước mặt hắn đều biến thành tiểu khả ái.
Cảm giác chinh phục này, ở trong lòng Trương Hạo Lâm khuếch tán, khiến hắn sung sướng đến mức muốn phát tiết. Hắn không kịp chờ đợi, muốn đến Lam Tuyết trên thân thử một chút.
Nhìn băng sơn đại mỹ nữ được vạn người theo đuổi kia, làm sao chống đỡ được mị lực đặc biệt này của hắn Trương Hạo Lâm.
"A," Trương Hạo Lâm thật không giận nàng, Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa rồi còn muốn khóc, lập tức thu nước mắt.
Trong lòng nghĩ: "Đúng vậy a, nàng bất quá chỉ nói một câu, giúp hắn giải vây thôi. Trương Hạo Lâm làm sao có thể giận nàng? Bọn họ là nam nữ bằng hữu, Trương Hạo Lâm đương nhiên là muốn cưng chiều nàng."
Chỉ là nghĩ Trương Hạo Lâm nói, việc làm hắn sẽ tự giải quyết, thuyết phục cha mẹ hắn. Có nghĩa, Trương Hạo Lâm sẽ không tiếp nhận công việc mà cha nàng an bài.
Trong lòng Mộ Dung Lạc Nguyệt, vẫn là không nhịn được mà có chút mất mát. Chẳng lẽ nói Trương Hạo Lâm là thật sự không muốn, cùng nàng mọi thời khắc đều ở chung một chỗ sao?
Đối với ý nghĩ của Mộ Dung Lạc Nguyệt, Trương Hạo Lâm không hề hay biết.
Tiếp theo, bọn họ mỗi người thu dọn một chút, cùng cha mẹ Trương Hạo Lâm chào hỏi xong, Trương Hạo Lâm liền dẫn Mộ Dung Lạc Nguyệt cùng đi. Từ khe núi phía sau nhà hắn, leo qua mấy ngọn núi liền nhau.
Trương gia thôn tuy điều kiện kinh tế không tốt, cách thành thị phồn hoa rất xa. Kỳ thật cảnh sắc ở nơi này, chính là đẹp nhất.
Cả ngọn núi lớn, đều là cây cối xanh biếc. Bên cạnh đường mòn bọn họ đi qua, trên đồng cỏ có rất nhiều hoa dại không tên.
Khi bọn họ đi ngang qua, Trương Hạo Lâm còn hái mấy đóa, cài lên tóc Mộ Dung Lạc Nguyệt. Điều này càng làm Mộ Dung Lạc Nguyệt vốn xinh đẹp, càng thêm tươi tắn.
Đôi lúc, một cơn gió nhẹ thổi qua. Không khí đặc biệt mát mẻ, kèm theo mùi hương thanh khiết nhàn nhạt. Điều này khiến Mộ Dung Lạc Nguyệt đã quen ngửi không khí sương khói ở đại thành thị, đặc biệt yêu thích.
Một bên mặc Trương Hạo Lâm nắm tay, ở trên sơn đạo hơi dốc đi. Một bên quay đầu nhìn, gương mặt của Trương Hạo Lâm.
Cầu phiếu đề cử, cầu Thanks (Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận