Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 189: Tình huynh đệ như tay chân

**Chương 189: Tình Huynh Đệ Như Thủ Túc**
Cha của Trương Hạo Lâm chỉ biết chuyện của gia đình trưởng thôn Trương, còn chưa biết chuyện Trương Hạo Lâm ở trên trấn thu thập đội trưởng đội giao thông và đám côn đồ kia. Cho nên Trương Học Hữu chỉ cười cười, ra vẻ đặc biệt.
Thấy Trương Học Hữu nói vậy, cha của Trương Hạo Lâm biết mình lo lắng như vậy là có chút thừa. Cho nên cuối cùng, ông chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Hạo Lâm một chút, sau đó mới chậm rãi nói: "Cha không phải nói chuyện lần này con xử lý không đúng, người khác khinh dễ chúng ta, chúng ta đương nhiên phải phản kích. Chỉ là hương thân hương lý cả, sau này làm việc vẫn nên nể mặt nhau một chút thì tốt hơn."
Cha mẹ Trương Hạo Lâm đã quyết định sẽ sống cả đời ở Trương gia thôn này. Cho nên đối với quan hệ chòm xóm láng giềng, bọn họ rất quan tâm. Dù sao, 'bà con xa không bằng láng giềng gần', nếu nhà ai có khó khăn gì, chẳng phải đều dựa vào hàng xóm giúp đỡ sao?
Cho nên hiểu rõ tâm tư của cha mình, Trương Hạo Lâm cũng không có ý định chọc ông giận. Sau đó liền đặt chén rượu trong tay xuống, rồi nhìn cha mình thật sự nói: "Cha, con biết rồi. Sau này khi xử lý chuyện như thế này con sẽ cẩn thận, cha cứ yên tâm."
"Ừ." Nhận được lời đảm bảo của Trương Hạo Lâm, cha hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Bầu không khí trên bàn ăn cũng khôi phục lại vui vẻ như ban đầu.
Có lẽ vì lo lắng lát nữa còn phải làm công chuyện, nên nhóm người làm thuê của Trương Học Hữu không uống nhiều lắm. Ăn cơm xong, nghỉ ngơi khoảng hơn nửa giờ, lại tiếp tục bắt tay vào việc.
Thấy nhóm người làm thuê của mình đều bắt đầu công việc, Trương Học Hữu không lập tức cùng họ đi làm. Mà đi tới trước mặt Trương Hạo Lâm, sau đó nói với hắn: "Huynh đệ, đại khái hôm nay là có thể xây xong phần khung chính của nhà kho này. Sáng mai ta sẽ bảo người bán vật liệu trên trấn mang gỗ và ngói lớn đến cho ngươi. Ngày mai cố định gỗ, lợp ngói lên là nhà kho này coi như xong."
Vốn dĩ, bình thường Trương Học Hữu bọn họ muốn dựng một nhà kho lớn như vậy, ít nhất cũng phải mất ba bốn ngày công trình mới có thể hoàn thành. Nhưng hôm nay đến giúp Trương Hạo Lâm, mấy huynh đệ làm việc này rõ ràng rất hăng hái, nên hiệu suất cũng đặc biệt cao.
Cho nên không cần đến ba bốn ngày lâu như vậy, trước sau hai ngày là có thể làm xong cái nhà kho này. Ngay cả Trương Học Hữu cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không khỏi không bội phục việc làm thu phục lòng người trước đó của Trương Hạo Lâm.
Lần trước bọn họ giúp Trương Hạo Lâm xử lý gã đeo kính, Trương Hạo Lâm cho bọn họ nhiều tiền như vậy, còn mời bọn họ ăn sầu riêng. Nhóm người làm thuê này ai nấy đều khen ngợi Trương Hạo Lâm, cũng biết người hào phóng như Trương Hạo Lâm chắc chắn sẽ không đối xử tệ với bọn họ, cho nên làm việc rất nhiệt tình.
Nghe Trương Học Hữu nói, Trương Hạo Lâm liền cười cười, sau đó đưa tay vỗ vai Trương Học Hữu, nói: "Cảm ơn huynh đệ, ta biết nếu không có ngươi, nhà kho của ta chắc chắn không thể nhanh chóng xây xong như vậy. Sau này ta làm ăn lớn, nhất định sẽ không bạc đãi huynh đệ."
Từ lúc mình về nhà, Trương Học Hữu đã chạy trước chạy sau giúp hắn bận bịu. Những chuyện này Trương Hạo Lâm tuy ngoài miệng không nói, nhưng đều ghi nhớ trong lòng.
Cho nên đợi đến khi sự nghiệp khác phát triển lớn mạnh, đương nhiên sẽ không bạc đãi Trương Học Hữu. Đến lúc đó, để hắn làm quản lý hay bộ trưởng gì đó cho mình, không chỉ có thể giúp đỡ mình, mà còn có thể giúp Trương Học Hữu có cuộc sống tốt hơn.
Lời này Trương Hạo Lâm không nói, Trương Học Hữu cũng biết chờ hắn phát đạt chắc chắn sẽ không bạc đãi mình. Cho nên nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Trương Học Hữu liền cười, giơ nắm đấm đấm vào vai Trương Hạo Lâm, sau đó nói: "Ngươi tiểu tử này, còn khách khí với ta như vậy? Quan hệ của hai chúng ta thế nào, lại nói với ta những lời này, ta giận đó."
Trương Học Hữu không thể chịu được việc Trương Hạo Lâm khách khí với hắn như vậy. Hai người bọn họ là huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên. Từ nhỏ đến lớn, hai người họ làm chuyện gì cũng cùng nhau, thân thiết đến mức không thể tả. Hiện tại Trương Hạo Lâm khách khí với hắn như vậy, Trương Học Hữu đương nhiên cảm thấy không chịu được.
Đừng tưởng rằng Trương Hạo Lâm hắn bây giờ là sinh viên, không còn là gã ranh mãnh hồi nhỏ, mà có thể giở trò với Trương Học Hữu hắn. Dù sao Trương Học Hữu hắn không quan tâm Trương Hạo Lâm là sinh viên hay người làm công, một ngày hắn coi Trương Hạo Lâm là huynh đệ, cả đời này gia hỏa đó vẫn là huynh đệ của hắn.
Coi như đến lúc đó, Trương Hạo Lâm không thể đạt tới kỳ vọng lớn lao của bọn họ, không thể mang theo hảo huynh đệ này phát tài cũng không sao. Chỉ cần tình nghĩa huynh đệ từ nhỏ đến lớn của hai người bọn họ vẫn còn, Trương Học Hữu hắn nguyện ý đi theo làm tùy tùng, giúp đỡ Trương Hạo Lâm cả đời.
"Được được được, ta không nói." Thấy Trương Học Hữu nghiêm túc như vậy, cũng không phải nói đùa, Trương Hạo Lâm cũng không dám khách khí với hắn nữa.
Mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói một chuyện khác: "Huynh đệ, ta hỏi ngươi một chuyện. Mấy miếng đất núi ở Trương gia thôn chúng ta, nếu muốn bao thầu, cần những thủ tục gì? Ước chừng cần bao nhiêu vốn?"
Trương Hạo Lâm tuy lớn lên ở Trương gia thôn, nhưng vì kinh tế của vùng này vẫn luôn lạc hậu, nên chưa từng nghe nói ai muốn nhận thầu vùng núi lân cận. Sau này khi hắn lớn hơn một chút, lại bận rộn việc học, càng không nghe được tin tức như vậy.
Cho nên muốn mở rộng sự nghiệp của mình, bao mấy miếng đất núi để thử, Trương Hạo Lâm chỉ có thể hỏi Trương Học Hữu, người vẫn luôn ở lại Trương gia thôn không rời đi. Dù sao Trương Học Hữu vẫn luôn ở lại địa phương, hẳn là tương đối hiểu rõ tình hình.
Dù sao trong khoảng thời gian này hắn bán sầu riêng rất chạy, mười dặm tám thôn đều biết danh tiếng của Trương Hạo Lâm. Nếu không tìm hiểu giá thị trường, mà mở miệng nói muốn bao thầu vùng núi, khó tránh khỏi có kẻ 'công phu sư tử ngoạm'. Dù sao Trương Đại Sơn chính là một ví dụ rất tốt, hắn không có tâm tình lại đi thu thập mấy tên Trương Đại Sơn nữa.
"Huynh đệ ngươi muốn bao thầu vùng núi sao? Mấy ngọn núi ở Trương gia thôn chúng ta rất cằn cỗi, trồng hoa màu đều không được, ngươi bao thầu để làm gì?" Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Trương Học Hữu có chút kỳ quái nhìn Trương Hạo Lâm.
Trương gia thôn bọn họ tuy diện tích rất lớn, nhưng vì giữa thôn có mấy ngọn núi lớn, đất đai trên núi lại rất cằn cỗi, cho nên dù có trồng hoa màu cũng thu hoạch rất ít. Vì vậy mà thu nhập không cao như mấy thôn xung quanh. Trương Hạo Lâm là người Trương gia thôn, không lẽ ngay cả điều này cũng không biết.
Cho nên bây giờ nghe hắn 'ý tưởng đột phát' muốn bao thầu vùng núi, Trương Học Hữu đương nhiên sẽ cảm thấy kỳ quái. Phải biết theo thời gian, cuộc sống dần tốt hơn, phần lớn người dân Trương gia thôn đều từ bỏ việc lên núi trồng hoa màu.
Phần lớn đều trồng hoa màu cẩn thận trên vùng đất phì nhiêu dưới chân núi, có thể duy trì sinh hoạt hàng ngày là đủ. Cho nên những vùng núi kia từ nhiều năm trước đã trống không, mặc cho cỏ dại mọc um tùm.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận