Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 656: Tiếp cận bốn trăm triệu thân gia tiểu nông dân

Chương 656: Tiểu nông dân với gia tài gần bốn trăm triệu
Nếu nghe được cách nói này của Lam Tuyết, Trương Hạo Lâm liền mỉm cười. Sau đó nhìn ánh mắt nàng, ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Tiểu Tuyết, ngươi khách khí với ta làm gì? Tình cảm giữa hai chúng ta, ta giúp ngươi giải quyết khó khăn, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngươi nói có đúng không!"
Dù sao hắn ngay từ đầu đã quyết định, nhất định phải đoạt được Lam Tuyết, đại mỹ nhân băng sơn này, về tay.
Cho nên hắn cũng mặc kệ, sau khi giải quyết xong chuyện lần này, Lam Tuyết sẽ nghĩ gì về hắn. Dù sao người ta đến tận kinh thành, muốn bình định Lam Tuyết, chẳng phải chuyện dễ dàng? Dù sao mình là tiểu nông dân, còn người ta là thiên kim đại tiểu thư.
Bởi vậy Trương Hạo Lâm liền thầm nghĩ trong lòng: "Ngược lại hắn muốn xem xem lần này, Lam Tuyết, đại mỹ nhân này, rốt cuộc muốn nói gì với hắn."
Quả nhiên với cách nói này của Trương Hạo Lâm, sau khi Lam Tuyết nghe được, rõ ràng càng thêm cảm động.
Đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng, cứ như vậy nhìn hắn. Sau đó ôn nhu như nước nói ra: "Trên thế giới này, không có ai làm gì cho người khác, là chuyện đương nhiên cả. Ta, Lam Tuyết, mặc dù từ nhỏ đã được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng đạo lý này ta vẫn hiểu."
Nói đến đây, Lam Tuyết không ngồi yên tại chỗ, mà vừa nói vừa đứng dậy, sau đó ngồi xuống chiếc ghế gần Trương Hạo Lâm nhất.
Lần đầu tiên chủ động như vậy, vươn tay nắm chặt lấy tay Trương Hạo Lâm. Sau đó đặc biệt chân thành nói: "Hạo Lâm, tâm tư của ngươi ta hiểu, cho nên ngươi cứ yên tâm. Đợi lát nữa ăn cơm xong, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp cha ta."
Cái gì mà ước định, tất cả đều ném sang một bên, ái tài mới là quan trọng nhất!
"Chuyện của hai chúng ta, ta cũng sẽ nói rõ ràng với ông ấy. Những ước định cẩn thận trước đây của chúng ta ở trường, tuyệt đối sẽ không thay đổi. Ta... ta sẽ vẫn luôn chờ đợi đến ngày ngươi thành công."
Bởi vì ngay từ đầu, Trương Hạo Lâm chưa từng nói qua tình hình công ty mình hiện tại, cũng không nói hắn có bao nhiêu tài sản. Cho nên Lam Tuyết liền cho rằng, hắn còn cách rất xa yêu cầu ban đầu mà nàng đưa ra.
Nhưng lại không biết Trương Hạo Lâm, sớm đã đạt đến yêu cầu của nàng, hơn nữa còn vượt xa gấp bội so với mong đợi.
Bất quá sau khi trải qua chuyện lần này, Lam Tuyết phát hiện Trương Hạo Lâm thật sự rất đáng tin. Đã quyết định trong lòng, bất kể thế nào, nàng đều muốn thử tiến tới cùng Trương Hạo Lâm.
Cho nên cứ như vậy nói chuyện với Trương Hạo Lâm, mặt Lam Tuyết đỏ bừng, trong lòng cũng thầm hạ quyết định: "Thời buổi này, nam nhân đáng tin cậy như Trương Hạo Lâm, thật sự không nhiều. Cho nên nàng nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, sẽ không đùa bỡn hắn nữa."
Trương Hạo Lâm biết, mình vì Lam Tuyết giải quyết khó khăn, còn chủ động chạy đến kinh thành để gặp nàng. Đại mỹ nhân này mặc dù ngượng ngùng, nhưng nhất định cũng sẽ lấy hết dũng khí, làm ra chuyện gì đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lam Tuyết đã không kìm được, chạy lại đây chủ động nắm tay hắn rồi sao?
Cảm giác được Lam Tuyết có chút khẩn trương, lòng bàn tay toát mồ hôi, Trương Hạo Lâm không nói gì thêm.
Chỉ là trực tiếp vươn tay, nắm lấy bả vai Lam Tuyết. Sau đó cúi đầu xuống, kề tai nàng ôn nhu nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi phải chờ quá lâu. Ta cũng nhất định sẽ thuyết phục cha ngươi, để hai chúng ta được ở bên nhau."
Chỉ bằng tài lực và năng lực hiện tại của Trương Hạo Lâm, muốn chinh phục phụ thân Lam Tuyết, đó không phải là chuyện bất khả thi.
Mặc dù bề ngoài hắn, có thể không có tài lực hùng hậu như đám phú nhị đại theo đuổi Lam Tuyết ở kinh thành. Nhưng năng lực của Trương Hạo Lâm, cũng không phải đám công tử bột vô dụng kia có thể sánh được.
Cho nên đối với điểm này, Trương Hạo Lâm thật sự tự tin mười phần. Chắc hẳn chỉ bằng ánh mắt từng trải của phụ thân Lam Tuyết, cũng có thể nhìn ra được điều gì đó.
"Ân," nghe được Trương Hạo Lâm nói kiên quyết như vậy, muốn ở cùng nàng. Lam Tuyết vừa rồi còn khẩn trương bất an, nghe được hắn nói như vậy, liền đỏ mặt, đặc biệt ngọt ngào gật đầu.
Mà đúng lúc này, cửa phòng của họ liền bị gõ. Ngay sau đó, đám nhân viên phục vụ mang đồ ăn, lục tục mang những món họ đã gọi trước đó, lần lượt bưng lên.
Trong lúc nhất thời, mùi đồ ăn tràn ngập trong căn phòng bao rộng lớn. Khiến cho Trương Hạo Lâm vốn có chút đói bụng, không nhịn được liền thèm nhỏ dãi.
Sau đó dưới ánh mắt săm soi của Lam Tuyết, Trương Hạo Lâm cơ bản đều ăn sạch những món Lam Tuyết đã gọi. Điều đó còn khiến đại mỹ nhân băng sơn, liên tiếp bật cười.
Đợi đến khi họ ăn uống xong xuôi rời khỏi tiệm cơm, Lam Tuyết vẫn lái xe của nàng, chở Trương Hạo Lâm, hướng đến công ty dược phẩm của gia đình nàng ở kinh thành mà đi.
Lái xe được nửa đường, Trương Hạo Lâm ngồi ở đó không nói một câu, điện thoại trong túi hắn, đột nhiên rung lên một cái.
Cảm thấy chấn động, Trương Hạo Lâm liền lấy điện thoại ra xem, hóa ra là Trần lão bản gửi cho hắn một tin nhắn.
"Huynh đệ, nghe bá mẫu nói ngươi đi kinh thành. Cho nên sợ quấy rầy ngươi, cùng người kinh thành bàn chuyện làm ăn, ta liền gửi cho ngươi tin nhắn này."
"Hôm qua công ty bán ra toàn bộ sầu riêng, tổng cộng 338.000 quả, cũng chính là 8,45 triệu cân. Hai mươi đồng tiền một cân, tổng cộng là 169 triệu. Cộng thêm thu nhập từ hoa quả khác, thuần lợi nhuận 50 ngàn."
"Ta đã chuyển khoản cho ngươi, một trăm triệu ba trăm năm mươi hai vạn bốn ngàn. Thu nhập tổng cộng của ta là 33,81 triệu. Ngươi xem khoản có đúng không, nếu không đúng có thể gọi điện cho ta, hoặc là đợi ngươi trở về rồi xử lý cũng được."
Nhìn thấy Trần lão bản tính toán sổ sách cẩn thận như vậy, Trương Hạo Lâm chỉ cần liếc mắt qua cũng biết. Khoản này của Trần lão bản, hoàn toàn không có một chút vấn đề nào, cho nên hắn đầu tiên là mỉm cười.
Sau đó không nói gì, trực tiếp soạn tin nhắn, gửi cho Trần lão bản. Cười nói: "Khoản này đương nhiên không có vấn đề, Trần ca, ngươi cứ yên tâm trông coi chuyện ở công ty, ta sớm thì ba năm ngày nữa sẽ trở lại."
Nhìn sầu riêng của hắn, bất kể sản lượng có cao hơn nữa, đều không lo không bán được. Nếu như không có bản lĩnh của Trần lão bản, khẳng định là không thể làm tốt như vậy.
Với lại Trương Hạo Lâm càng thêm tin tưởng câu nói "nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi". Cho nên hắn đối với Trần lão bản, tuyệt đối không có một chút nghi ngờ nào.
Cho nên sau khi gửi tin nhắn này đi, Trương Hạo Lâm liền mở phần mềm thanh toán bảo trên điện thoại di động của mình lên. Nhìn số dư trong tài khoản thanh toán bảo của mình.
Cộng thêm trước đó, số dư còn lại trong thanh toán bảo là 201.268.000. Tài khoản của hắn bây giờ, tổng cộng có 347.920.000.
Cho nên nhìn thấy số tiền lớn như vậy, tâm tình của Trương Hạo Lâm, tự nhiên là tốt.
Ngược lại, Lam Tuyết ngồi bên cạnh hắn đang lái xe, trông thấy Trương Hạo Lâm cầm điện thoại di động, cứ cười mãi ở đó. Một bên kỳ quái hỏi hắn: "Hạo Lâm, ngươi sao vậy? Có chuyện tốt gì sao? Cười vui vẻ như vậy?"
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận