Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 673: Ngàn vạn nguyên nơi ở địa

Chương 673: Nơi ở của ngàn vạn nguyên
Trương Hạo Lâm đã nghĩ tới, hiện tại hắn định thành lập riêng một công ty nhập khẩu, công ty chỉ là lối ra vào, nhưng muốn đưa đến các nơi trong nước, chỉ có thể đi theo con đường hậu cần, nói toạc ra một điểm, chính là mạng lưới tiêu thụ, để công ty chuyển phát nhanh chóng đưa hàng đến tay người mua.
Nếu như đi theo mạng lưới tiêu thụ, chỉ cần bán thành công mấy đơn hàng, hắn không cần lo lắng không có mối làm ăn, đã có mối làm ăn rồi, sao có thể thiếu nhân viên đóng gói đây.
Chỉ cần đường công cộng trong thôn xây dựng xong, buổi sáng đóng gói xong, buổi chiều để nhân viên đưa đến phân bộ chuyển phát nhanh trong Cổ Trấn, cho nên về phương diện này, hắn cần lượng lớn nhân lực vật lực.
Ngoài phương diện này, còn có việc gieo trồng cây gỗ của hắn, gieo trồng và thu hoạch dược liệu, những ngành nghề này, sao không dùng người trong thôn mình, cho bọn họ tăng thêm thu nhập? Vả lại những ngành nghề này, không cực khổ, không giống như làm ở công trường kiến trúc mệt muốn c·hết.
Cho nên hiện tại Trương Hạo Lâm hứa hẹn với bọn họ, để bọn họ bán chỗ ở của mình cho hắn, dù sao đến lúc đó lại có nơi ở mới phân phối, thêm hơn mười vạn nguyên tiền bán đất, một năm làm việc k·i·ế·m tiền, hai năm có thể xây một căn nhà hai tầng khang trang.
"Sinh viên, cậu nói vậy là tính, được thôi, ta bán cho cậu, nhưng 100 ngàn nguyên, hiện tại ta còn không có việc gì dùng, cậu là sinh viên, ta nghe nói có đầu tư quản lý tài sản, một năm có thể lời hai ba mươi phần trăm, cậu có thể giúp chúng ta đầu tư hai năm không." Một số thôn dân nghĩ đến khoản tiền như vậy, tạm thời không dùng đến, bỏ vào ngân hàng, một năm cũng chỉ có lời hai ba phần trăm, không bằng đi quản lý tài sản.
"Nếu như các ngươi tin tưởng ta, không thì các ngươi đầu tư vào công ty của ta, một năm lời 50 phần trăm không thành vấn đề." Trương Hạo Lâm nghĩ đến công ty mình, đừng nói một năm thu lời hai trăm phần trăm trở lên, hiện tại hắn một ngày đã lời trên nghìn phần trăm.
Nói toạc ra một ngày, Trương Hạo Lâm hiện tại tài sản, không sai biệt lắm mỗi ngày lấy ngàn vạn nguyên mà tính, một năm chia hoa hồng cho thôn dân, cũng chỉ bằng Trương Hạo Lâm lời một ngày thôi.
"Thật sao, một năm 50 phần trăm trở lên? 100 ngàn nguyên, một năm lời 50 ngàn nguyên, vậy là 150 ngàn nguyên, 150 ngàn nguyên năm thứ hai lời 70 ngàn năm? Tiền đẻ ra tiền…"
Phía dưới một số thôn dân bắt đầu tính toán, còn bên cạnh Trương Học Hữu hai mắt cũng trợn trừng, một bộ trợn mắt há mồm nói: "Huynh đệ, lát nữa, ta thanh toán hết tiền của vợ ta trong ngân hàng đưa cho cậu, ném vào công ty cậu, đừng có nhìn ta như vậy, cứ nói như thế đi, nếu là cậu nói một chữ 'Không', chúng ta không làm huynh đệ nữa!"
"…" Trương Hạo Lâm câm nín.
Lúc đầu Trương Hạo Lâm muốn nói, đầu tư cái gì, làm huynh đệ, cả một đời, cần gì phải nói như vậy?
Hắn còn định chia hoa hồng công ty mình ba điểm một năm cho hắn, bất quá trước mặt nhiều người như vậy, Trương Hạo Lâm không dám nói vậy, tránh cho có một số người đỏ mắt.
Việc làm ăn của Trương Hạo Lâm hiện tại, bọn họ giống như ý nghĩ của Trương Học Hữu, mặc dù không biết hắn có bao nhiêu lợi nhuận, nhưng nhìn thấy xe hàng mỗi ngày ra vào, còn có rất nhiều người lái xe nhỏ từ nơi xa đ·u·ổ·i tới nhà hắn nói chuyện làm ăn, vừa nhìn liền biết có tiền đồ.
Vả lại mấy ngày trước, còn nghe cha hắn ở đầu thôn, cùng một số thôn dân khoác lác, nói con trai ông ta, việc làm ăn mở rộng lên tận kinh thành, thủ đô, nói ra, đều là vẻ vang.
"Sinh viên, hợp đồng, cậu xem ngày mai có thể làm một cái hợp đồng, chúng ta cũng nghĩ như vậy, tiền bán đất, đầu tư vào công ty cậu, đầu tư thời gian hai, ba năm." Phía dưới thôn dân bắt đầu nhao nhao lên nói.
"Chuyện này không có vấn đề, ngày mai làm cho các ngươi, ngày mai làm cho các ngươi, các ngươi cứ khởi công đi thôi, ngày mai ta bảo người ta in ra cho các ngươi!" Trương Hạo Lâm cười ha hả nói với bọn họ. Trong lòng đang suy nghĩ: "Không ngờ tới, chuyện mua bán, lại dễ dàng như vậy."
Nơi ở thôn Nam, Trương Hạo Lâm không rõ ràng, nhưng Trương Học Hữu rất rõ ràng, nơi đó có ba mẫu đất, ước chừng một ngàn tám trăm mét vuông. Bàn bạc 18 triệu nguyên a, trời ạ, đây là bao nhiêu tiền? Mười triệu nguyên có bao nhiêu tờ? Hắn thật không thể tin được, huynh đệ này của mình lại giàu như vậy.
Đừng nói Trương Học Hữu, ngay cả thôn dân phía dưới cũng nghĩ như vậy, phải biết, một năm hương trấn chia xuống tiền, chỉ có mấy chục ngàn nguyên thôi, 18 triệu nguyên, đây là bao nhiêu tiền? Đủ cho bọn họ mấy đời tiêu xài.
Nghĩ đến Trương Hạo Lâm trở nên giàu có như thế, bọn họ không hề lo lắng đầu tư vào hắn, không lấy lại được, nếu không lấy lại được, bọn họ có thể đoạt lại chỗ ở, các ngươi nói có đúng không?
Dù sao đất đai, sẽ không chạy đi, chạy không được, không giống lừa đảo, lừa tiền, liền chạy ra nước ngoài.
Cho nên, có đôi khi không thể không nói, đầu óc thôn dân, không phải dễ dàng lừa gạt, cho dù quyền sử dụng đất hợp pháp là của Trương Hạo Lâm thì sao? Đừng quên, đây là thôn, thôn dân có thể cưỡng ép đoạt lại đất đai, cảnh s·á·t không thể mỗi ngày đều chạy tới nơi này xử lý sự tình, nhưng thôn dân có thể mỗi ngày đến nhà hắn làm loạn.
"Con trai, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, còn nữa, con mua nhiều đất như vậy làm gì?" Cha của Trương Hạo Lâm nghe được con trai ông ta bỏ ra 18 triệu nguyên mua nơi ở hỏi. Trong lòng lại nghĩ: "Tổ tông ơi, tuyệt đối đừng nói với con, vừa mới làm quan thôn, liền tham ô mấy trăm triệu."
Haizz, n·ô·ng dân, đặc biệt là không có văn hóa, mới là đáng sợ nhất, giống cái nơi "chim không thèm ị" này, đừng nói mười triệu nguyên, mấy trăm ngàn nguyên đều không tham ô được, huống chi chỉ là một quan thôn nho nhỏ. Trừ khi có thương nhân nào ở đây đầu tư mua đất, bằng không đừng nghĩ tham ô đến ngàn vạn nguyên trở lên.
"Cha, cha đừng quan tâm, hôm nào đó, con thuê tài xế, cha và mẹ đi du lịch đi, ngắm nhìn thế giới bên ngoài cho biết, ví dụ như: Đi xem Vạn Lý Trường Thành, đi Bắc Kinh, đi Quế Lâm, đi xem tượng binh mã, đi t·h·i·ê·n hạ đệ nhất quan, hoặc là nhìn Nhạc Sơn Đại Phật…" Trương Hạo Lâm cười ha hả nói với cha, liệt kê tất cả các cảnh điểm n·ổi tiếng trong nước.
"Đừng có kéo ta vào việc này, con còn chưa nói với ta, con mua nhiều đất như vậy làm gì, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Có phải con tham ô không, con được đấy, con giỏi đấy…" Ông có chút tức giận.
"Con mua nhiều như vậy, xây biệt thự cho con ở, tiền hả, lần này đi công tác, có bạn bè đầu tư cho con, mà việc làm ăn sầu riêng chúng ta cũng k·i·ế·m ra tiền. Cái này cha không cần quan tâm, cứ nói như vậy đi, ngày mai con thuê tài xế, lái xe con, đưa hai người ra ngoài chơi, đừng có cả đời ở trong thôn trông coi, đi ra ngoài nhiều một chút, nhìn xem thế giới bên ngoài, cha sẽ p·h·át hiện, thế giới này rất lớn, rất mỹ lệ…"
Trương Hạo Lâm nhất thời nói rất nhiều, khiến cho Khỉ Tình và mẹ hắn bên cạnh không còn gì để nói, không biết nói gì, nhưng nghĩ tới Trương Hạo Lâm hiện đã lớn, lại là thôn trưởng, lại còn lấy ra 18 triệu nguyên, chính bọn hắn còn có thể nói gì, chỉ có thể nói con trai mình quá trâu, thành thổ hào, đặc biệt là Khỉ Tình mỹ nữ thành thục, trong lòng lại càng thêm ngọt ngào.
Chỉ có một số thôn dân không có đất ở thôn Nam, trong lòng bọn họ có một chút không công bằng, nhìn xem thôn dân khác từng người p·h·át đạt, mình cái gì cũng không được chia. Còn có một số thôn dân, tìm Trương Hạo Lâm, yêu cầu hắn cũng thu mua nơi ở của mình, đáng tiếc Trương Hạo Lâm chỉ coi trọng nơi ở thôn Nam, bất quá Trương Hạo Lâm hướng bọn họ cam đoan, sẽ ưu tiên bố trí công việc cho bọn họ.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận