Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 277: Hoa khôi cảnh sát lại nhịp tim (sáu chương)

Chương 277: Hoa khôi cảnh sát lại rung động (Sáu chương)
Mẹ của Trương Hạo Lâm, không rõ nguyên do sự việc, nên lo lắng tương đối ít. Đặc biệt là cha của Trương Hạo Lâm, lúc ấy nghe Trương Hạo Lâm nói qua, cây này là hắn mua được với giá thấp, hiện tại cảnh sát tìm tới như vậy, hắn mới bị dọa đến gần c·hết.
Coi như sáng nay trước khi Trương Hạo Lâm về, đã trả lời qua những cảnh sát kia, nói hai cây này là do tổ tiên nhà bọn họ trồng xuống, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Dù sao ai cũng không biết, những cảnh sát này có thể điều tra ra cái gì. Cho nên mới sáng sớm nay hắn nơm nớp lo sợ, quả thực là dọa hắn đến quá sức.
Trương Hạo Lâm là đứa con duy nhất, cũng là niềm hy vọng duy nhất của gia đình hắn.
Nhất là Trương Hạo Lâm còn có tiến bộ như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì, bị cảnh sát bắt đi, đừng nói bọn họ về sau về già không có chỗ dựa. Chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, hai lão già bọn hắn sau này làm sao ngẩng mặt lên được?
Cho nên càng như vậy, cha mẹ Trương Hạo Lâm càng lo lắng. Đặc biệt là cha của Trương Hạo Lâm, gấp đến mức sắc mặt cũng thay đổi. Trong lòng không ngừng nghĩ: "Có phải mình sáng nay trả lời những lời kia, có chỗ nào nói không đúng, khiến những cảnh sát này nhìn ra sơ hở, cho nên gây cản trở cho con trai mình?"
"Sớm biết như vậy, hắn nên khuyên Trương Hạo Lâm đừng tham số tiền này, đem hai cây này xử lý đi. Hiện tại thì hay rồi, đứa con trai duy nhất của bọn họ nếu như bị bắt, hai lão già bọn họ biết sống thế nào?"
Không nghĩ tới cảnh sát này nói một câu, liền khiến bọn họ gấp thành dạng này. Cha mẹ mình, bao gồm cả hai nữ nhân đối với hắn tình thâm kia, đều chau mày, thần sắc bối rối.
Trương Hạo Lâm liền vội vàng giải thích với bọn họ, nói: "Cha mẹ, mọi người đừng lo lắng. Con đi cục cảnh sát huyện thành chỉ là làm cái ghi chép mà thôi, kẻ xác nhận con buôn bán phi pháp cây trầm hương, đã cấu thành tội vu hãm. Hôm nay con làm xong ghi chép, về sau tòa án nhân dân sẽ khởi tố công khai hắn."
Lần này La Bách Lương, tên rác rưởi kia, không chỉ tổn thất ba triệu, mà đám lâu la dưới tay hắn, còn bị hắn một lần duy nhất tống vào tù. Chắc hẳn chuyện này, khẳng định sẽ trở thành nỗi sỉ nhục lớn nhất đời hắn.
Chỉ cần nghĩ đến đây, Trương Hạo Lâm đã cảm thấy đặc biệt hả giận.
Trong lòng thầm nghĩ: "La Bách Lương còn thực sự cho rằng, mình dựa vào cha mẹ có mấy đồng tiền bẩn, liền có thể hoành hành bá đạo, coi trời bằng vung? Trương Hạo Lâm hắn sớm đã không còn là học sinh bình thường ở trường học tùy ý hắn ức h·iếp nữa. Từ nay về sau La Bách Lương muốn k·h·i· ·d·ễ hắn, hắn tiến Trương Hạo Lâm 33 cm, thì Trương Hạo Lâm hắn liền sẽ trả hắn 3,3 m!"
"A, hóa ra là như vậy. Vậy chúng ta an tâm, vậy con đi đi, về sớm một chút." Nghe được Trương Hạo Lâm nói như vậy, hắn không phải bị cảnh sát bắt, mà là đi làm cái ghi chép.
Cha mẹ Trương Hạo Lâm cùng Khỉ Tình và Mộ Dung Lạc Nguyệt, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Khỉ Tình và Mộ Dung Lạc Nguyệt, bởi vì lo lắng cho hắn mới sáng sớm, hai mắt chớp hai lần liền đỏ lên, mắt thấy sắp rơi lệ.
Trương Hạo Lâm cái gì cũng thấy, gan lớn không sợ gì cả. Nhưng điều hắn sợ nhất, chính là nước mắt của nữ nhân.
Mỗi lần mặc kệ là Khỉ Tình hay là Mộ Dung Lạc Nguyệt, các nàng chỉ cần khóc, Trương Hạo Lâm liền không còn biện pháp nào.
Cho nên nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Trương Hạo Lâm không dám ở lại. Chỉ dặn dò cha mình: "Cha, con để Điền ca ở lại trông nom trong nhà. Một lát nữa có thể có người đến, kéo hai cái cây kia của nhà chúng ta đi. Bọn họ không làm hư hại đồ đạc khác trong nhà, thì cứ để hắn kéo đi là được. Nếu có làm hư hại, thì đừng khách khí với bọn họ."
Đám lâu la của La Bách Lương, xưa nay không phải hạng người lương thiện. Cho nên Trương Hạo Lâm đương nhiên muốn dặn dò kỹ, tránh cho bản thân không có ở đây, cha mẹ mình phải chịu thiệt thòi.
"Ân, ta biết rồi. Con yên tâm đi đi, đi sớm về sớm." Nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy, cha của Trương Hạo Lâm liền gật đầu, không nói gì thêm.
Chuyện xảy ra hôm nay, ông đã nhận ra, là có người cố ý muốn đối phó nhà bọn họ. Cha của Trương Hạo Lâm trung thực cả đời, chưa từng bị người khác đối phó như vậy.
Nhưng nghĩ vì con trai mình, dù cả đời mềm yếu, rõ ràng lúc này cũng phải kiên cường lên. Dù sao chuyện của Trương Đại Sơn, đã khiến cha Trương Hạo Lâm thay đổi rất nhiều.
Dù sao trung thực cũng bị người ta k·h·i· ·d·ễ, chi bằng kiên cường một chút, tự bảo vệ mình cho thực sự.
"Được rồi, con đi đây. Có việc gì thì bảo Học Hữu gọi điện cho con." Trương Hạo Lâm không thể nhìn Khỉ Tình các nàng rơi nước mắt, qua loa chào hỏi cha mình xong, đi theo đám cảnh sát muốn về huyện thành, liền lên xe cảnh sát.
Cứ như vậy, Trương Hạo Lâm ngồi trên mấy chiếc xe cảnh sát từ huyện thành tới, lắc la lắc lư, rời khỏi Trương gia thôn.
Lúc Trương Hạo Lâm ngồi ở ghế sau xe cảnh sát, nghĩ đến lúc này, La Bách Lương nhận được tin tức, sẽ tức giận đến mức nào. Thì ở phía trước hắn ngồi, đột nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện.
Một cảnh sát ngồi ở vị trí lái xe, nói: "Nhạc cảnh quan, cô còn mấy ngày nữa là về tỉnh thành phải không? Lúc về nhớ nói sớm, để tôi tổ chức tiệc tiễn đưa cô."
Nhạc cảnh quan? Nghe xong lời này, Trương Hạo Lâm vừa rồi còn ngồi ở hàng ghế sau cúi đầu, lập tức ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy ở ghế trước, nữ cảnh sát mặc đồng phục, dáng người rõ ràng nhỏ hơn một cỡ so với nam cảnh sát kia.
Lần này hắn mới chú ý tới, trong xe cảnh sát này có bốn người ngồi. Nhạc Mi và cảnh sát lái xe ngồi phía trước, còn hắn và một nam tử khác ngồi ở phía sau.
Trương Hạo Lâm còn nhớ, vừa rồi ở hậu viện nhà mình, nữ cảnh sát xinh đẹp này đã giúp hắn nói chuyện, lúc này mới thay đổi hướng đi chủ yếu của sự việc, biến nó có lợi cho hắn.
Cho nên bây giờ nhìn thấy, hoa khôi cảnh sát này thế mà trùng hợp ngồi cùng xe cảnh sát với nàng, Trương Hạo Lâm cũng có chút k·í·c·h động. Nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, khóe môi nhếch lên từng tia, lộ rõ ý cười.
Mà Nhạc Mi ngồi ở vị trí phó lái, đột nhiên cảm thấy, sau lưng mình có hai ánh mắt nhìn chằm chằm, khiến nàng cảm thấy toàn thân có chút không được tự nhiên.
Nàng nghĩ cũng biết, ai đang nhìn mình sau lưng. Cho nên nàng căn bản không có dũng khí quay đầu lại, chỉ bình thản hỏi cảnh sát kia một câu, sau đó cười nói: "Sao thế? Anh cảm thấy tôi ở lại cục cảnh sát các anh, khiến các anh làm việc không tiện phải không? Cho nên muốn tôi mau trở về, các anh liền dễ dàng?"
Nhạc Mi ngoài mặt có ngữ khí rất nhẹ nhàng, phảng phất như không có gì khác thường.
Nhưng trong lòng nàng biết rõ, bởi vì ánh mắt của Trương Hạo Lâm, tim nàng lập tức đập lệch mấy nhịp, toàn thân không tự chủ được phát nhiệt, không được tự nhiên.
Trong lòng không nhịn được nghĩ: "Tiểu nha đầu Mộ Dung Lạc Nguyệt kia, rốt cuộc là quen biết nam nhân này ở đâu?"
Sáu chương mới, cầu phiếu đề cử.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận