Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 242: Điếu ti

**Chương 242: Kẻ nghèo hèn**
Chỉ thấy Lam Tuyết trả lời tin nhắn với giọng điệu: "Ngươi còn ngủ được sao? Ta còn tưởng rằng ngươi mấy ngày nay bận đến phát điên, đến mức không có thời gian để ngủ cơ đấy."
Lam Tuyết ngoài mặt nói như vậy, tựa như là dùng ngữ khí không hề để ý. Thế nhưng trong từng câu chữ của nàng, Trương Hạo Lâm lại nhìn ra được. Mấy ngày nay mình không liên lạc với nàng, Lam Tuyết có chút để tâm.
Nhìn đại mỹ nữ lạnh như băng này thì quên đi, bọn họ làm bạn học cùng lớp đã nhiều năm, đại mỹ nữ này mấy năm đều không thèm để ý đến chuyện của hắn, Trương Hạo Lâm.
Đương nhiên, việc này cũng không thể trách Lam Tuyết. Lam Tuyết tâm cao khí ngạo, lúc trước hắn Trương Hạo Lâm cũng chỉ là một tên *kẻ nghèo hèn* mà thôi. Lam Tuyết không muốn để ý đến hắn, đó cũng là chuyện bình thường.
Phải biết lúc trước ở trong trường học, muốn *đánh* chủ ý Lam Tuyết đám *kẻ nghèo hèn* kia. Có thể vây quanh trường học quấn tầm vài vòng, cho nên Lam Tuyết chỉ coi hắn Trương Hạo Lâm như một trong số đám *kẻ nghèo hèn* kia, lạnh nhạt đã là rất khác khách khí.
Cho nên nhìn thấy thái độ của Lam Tuyết, Trương Hạo Lâm cũng không có giống như lúc ban đầu treo nàng. Lần này xem hết tin tức của nàng xong, liền trực tiếp trả lời nàng. Nói: "Dù bận rộn đến mấy thì cũng phải ngủ chứ, nếu không chẳng phải đến khi ta kiếm đủ số gia sản mà nàng yêu cầu, ta cũng không còn mạng mà lên kinh tìm nàng nữa."
Gửi xong tin nhắn này, Trương Hạo Lâm cũng có chút nhịn không nổi. Trực tiếp liền đem di động ném lên trên giường, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía cửa phòng mình, kéo ra rồi chạy ngay đến nhà vệ sinh.
Gia đình Trương Hạo Lâm mặc dù không được xem là giàu có, nhưng vì Trương Hạo Lâm thi đậu đại học, cha mẹ hắn vẫn đem nhà mình chỉnh lý rất tươm tất.
Coi như không giống tỉ mỉ trang hoàng như trong thành phố, nhưng nhà vệ sinh của bọn họ không giống kiểu bệ xí xổm như những vùng nông thôn bình thường.
Mà là xây riêng, một gian nhà vệ sinh độc lập, có cửa có thể đóng lại. Năm Trương Hạo Lâm thi đỗ đại học, cha của Trương Hạo Lâm còn cố ý đi mua một cái bồn cầu tiện lợi về lắp đặt.
Chỉ là bởi vì nhà hắn có người đỗ đạt, nên cha Trương Hạo Lâm cảm thấy, nhà mình không thể quá kém để cho con trai mất mặt.
Mặc dù hai người bọn họ, vất vả gần nửa đời người. Tất cả tiền bạc, đều dồn cho Trương Hạo Lâm học đại học. Không có dư dả để xây nhà mới, nhưng đắp lên một gian nhà vệ sinh giống như trong thành, ở thôn Trương gia bọn họ cũng được xem là đặc biệt.
Cho nên sau khi xông vào nhà vệ sinh, Trương Hạo Lâm ở trên bồn cầu dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong. Sau đó nhấn nút xả nước, rồi lao ra.
Đợi đến khi hắn quay lại phòng mình, thì điện thoại bị hắn ném ở trên chăn, màn hình đều đang sáng.
Thấy vậy, Trương Hạo Lâm còn chưa cầm điện thoại lên, liền nhịn không được cười. Trong lòng đắc ý nghĩ: "Lam Tuyết đại mỹ nữ này có lạnh như băng, thì cũng không chịu nổi thủ đoạn tán gái của hắn Trương Hạo Lâm. Cũng do hắn không có cơ hội ở kinh thành, nếu không, qua lại mấy hiệp, hắn nhất định có thể thu phục Lam Tuyết!"
Ngẫm lại nhan sắc, vóc dáng, khí chất kia của Lam Tuyết. Trương Hạo Lâm cảm thấy toàn thân huyết mạch đều sôi trào, nhịn không được muốn lập tức oanh oanh liệt liệt làm một phen thật lớn.
Đạt đến yêu cầu của Lam Tuyết rồi, mình liền có thể ôm được mỹ nhân về. Đến lúc đó thuận tiện lại *miểu sát* La Bách Lương tên rác rưởi kia. Hắn muốn đánh đồng cùng hắn Trương Hạo Lâm, tên *Tôn tử* này phải nấu lại trùng tạo!
Cứ cười như vậy, Trương Hạo Lâm liền cầm điện thoại di động mình đặt trong chăn lên. Mở khóa, nhìn thấy quả nhiên là Lam Tuyết trả lời: "Ngươi bớt đùa ta đi, ngươi bây giờ chắc ngay cả ta trông thế nào cũng quên rồi phải không?"
Trong mắt Lam Tuyết, đàn ông đều là những kẻ đứng núi này trông núi nọ. Cho nên dù Trương Hạo Lâm biểu hiện ra, *thích* vô cùng dáng vẻ của nàng. Trương Hạo Lâm lâu như vậy không liên hệ với nàng, Lam Tuyết vẫn cảm thấy Trương Hạo Lâm khẳng định không có hứng thú với mình.
Cho nên nàng hôm nay gửi tin nhắn cho Trương Hạo Lâm, chính là vì thăm dò hắn.
Chỉ là nàng cũng không biết bản thân rốt cuộc bị làm sao, trước đó nàng nói để Trương Hạo Lâm đạt tới yêu cầu của nàng, thì hãy đến tìm nàng. Đây chẳng qua là nàng sợ Trương Hạo Lâm truy cứu, việc nàng cầm tảng đá nện hắn đến *đầu rơi máu chảy*, cho nên cố ý nói như vậy.
Nhưng là bây giờ sau khi nàng và Trương Hạo Lâm quen thuộc, nàng lại bắt đầu hi vọng Trương Hạo Lâm thật sự có thể đạt tới yêu cầu này. Nàng đối với Trương Hạo Lâm dường như có cảm giác gì đó không giống trước, Lam Tuyết chính mình cũng khó có thể tin.
Bất quá tâm tư của Lam Tuyết ở ngoài ngàn dặm, Trương Hạo Lâm hoàn toàn không biết. Cho nên hắn liền ở trên điện thoại di động không ngừng gõ chữ, trả lời tin tức của Lam Tuyết.
"Sao có thể, Lam Tuyết đại mỹ nữ có tư sắc khuynh thành ta làm sao có thể quên được chứ? Ta mỗi ngày nằm mơ đều mơ thấy nàng, huống hồ, lần trước nàng cho ta ảnh chụp ta đều không có xóa bỏ. Thỉnh thoảng lại lấy ra chiêm ngưỡng một phen, còn nói với người khác, đây là bạn gái sau này của ta Trương Hạo Lâm đó."
Biết mình mấy ngày nay không liên hệ, khiến Lam Tuyết không có cảm giác an toàn. Trương Hạo Lâm lập tức liền dỗ ngon dỗ ngọt, dù sao con gái đều thích nghe những lời này, Lam Tuyết có ngạo mạn đến đâu cũng không thoát khỏi định luật tự nhiên.
Tìm được uy h·i·ế·p của Lam Tuyết, hoàn toàn không có ý đi ngủ, Trương Hạo Lâm liền không có ý định nghỉ ngơi. Nhét di động vào trong túi, sau đó liền đi đánh răng rửa mặt.
Thấy rằng chỉ vài giờ nữa là trời sáng, đến lúc đó Trần lão bản liền sẽ đến chở sầu riêng. Hắn cần phải tranh thủ thời gian cùng Lam Tuyết trò chuyện, Lam Tuyết đã chủ động, hắn một đại nam nhân cũng không thể làm giá. Nếu không mỹ nhân chạy mất, đó chính là tổn thất của hắn Trương Hạo Lâm.
Tin nhắn này của Trương Hạo Lâm vừa gửi đi, Lam Tuyết ở đầu bên kia điện thoại liền nhịn không được cười. Sau đó trả lời: "Đáng ghét, ta mới không có mỗi ngày chiêm ngưỡng ảnh chụp của ngươi. Ngươi sao lại sến súa thế hả?"
Trương Hạo Lâm tên đại bại hoại này, mấy ngày nay một tin nhắn cũng không gửi cho nàng. Nàng đợi mãi không được tin tức của hắn, cảm giác làm gì cũng không có tinh thần.
Thế nhưng nàng thật vất vả mới quyết định buông bỏ mặt mũi, nhắn tin cho hắn. Trương Hạo Lâm gia hỏa này, lại làm như không có chuyện gì xảy ra, nói với nàng những lời ba hoa này. Khiến nàng muốn tức giận, đều cảm thấy mình không có lý do.
Cho nên Lam Tuyết ở đầu bên kia điện thoại, liền không nhịn được mà nghĩ: "Có phải sự tình thật giống như Trương Hạo Lâm nói, hắn là bởi vì quá bận rộn, cho nên mới không thường xuyên liên hệ mình. Dù sao hắn là một nam hài tử *xuất thân nông thôn*, muốn dựa vào bản thân phấn đấu, đạt tới yêu cầu trước kia của nàng, đúng là rất khó. Không ngờ rằng trước đó, một đoạn văn lơ đãng của nàng. Thế mà sẽ khiến Trương Hạo Lâm rõ ràng mệt mỏi như vậy, Lam Tuyết lập tức cảm thấy có chút áy náy."
Mình gửi tin nhắn đùa giỡn Lam Tuyết, Lam Tuyết chú ý không phải việc hắn giới thiệu với người khác, nói nàng là bạn gái của hắn. Mà là lời nói đùa của mình, chiêm ngưỡng ảnh chụp của nàng.
Từ điểm này Trương Hạo Lâm cũng có thể thấy được, Lam Tuyết không bài xích, việc phát triển cùng hắn thành loại quan hệ này. Phải biết nếu như trước kia hắn đi tìm Lam Tuyết, nói những lời như vậy. Lam Tuyết khẳng định sẽ trở mặt với hắn, sau đó cả đời đều không thèm để ý đến hắn.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận