Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 218: Cực phẩm gỗ trầm hương

**Chương 218: Cực phẩm gỗ trầm hương**
Trông thấy bộ dạng nhiệt tình của Trương Hạo Lâm, Điền Tùng liền cùng Hoàng lão bản kia theo Trương Hạo Lâm đi vào sân nhà của hắn.
Ngay khi bọn họ vừa mới bước vào sân nhà Trương Hạo Lâm, lập tức, loại mùi thơm đặc hữu chỉ có ở cây trầm hương tươi mới phát ra đã xộc thẳng vào mũi. Ngửi thấy mùi hương này, Điền Tùng và Hoàng lão bản, những người có thể xem là dân trong nghề ở lĩnh vực gỗ trầm hương, liền nhìn nhau cười một tiếng.
Xem ra Trương Hạo Lâm không hề lừa gạt bọn họ, trên tay hắn quả nhiên là có cây trầm hương. Thứ hương vị thanh nhã, tươi mát này đích xác là hương vị chỉ có ở cây trầm hương tươi mới phát ra. Nếu như là gỗ trầm hương đã ngừng kết hương, mùi hương của nó sẽ nồng đậm hơn thế này rất nhiều.
"Hoàng lão bản và Điền ca vào nhà trước ngồi một chút đi, nhà ta có sầu riêng mới hái, hai vị có thể nếm thử." Đi ở phía trước, Trương Hạo Lâm quay đầu lại nói chuyện với Điền Tùng và Hoàng lão bản. Khi thấy hai người họ ở phía sau vừa đi vừa hết nhìn đông lại nhìn tây, rõ ràng là đang tìm vị trí cây trầm hương nhà mình, hắn liền không nhịn được cười.
Mọi người đều nói làm nghề nào yêu nghề đó, xem ra Điền Tùng và Hoàng lão bản này có sự si mê rất lớn với gỗ trầm hương.
Lúc đầu Điền Tùng và Hoàng lão bản sốt ruột đến đây, chính là để được tận mắt nhìn cây trầm hương nhà Trương Hạo Lâm. Bây giờ nghe nói Trương Hạo Lâm còn muốn mời bọn họ vào nhà ăn trái cây, Điền Tùng đầu tiên là cười ngượng ngùng, sau đó nói: "Hạo Lâm huynh đệ à, sầu riêng này chúng ta không ăn đâu, ngươi mau dẫn bọn ta đi xem cây trầm hương ở đâu đi."
Bởi vì Trương Hạo Lâm nói nhà hắn có một cây trầm hương hơn trăm năm tuổi với phẩm chất vô cùng tốt, Điền Tùng sớm đã hiếu kỳ tột độ. Muốn được nhìn tận mắt thứ cây trầm hương cực phẩm trân quý như vậy, rốt cuộc là có dáng vẻ gì.
Phải biết hắn làm nghề mua bán gỗ trầm hương nhiều năm như vậy, loại cây trầm hương sống với tuổi thọ hơn trăm năm như thế, hắn thật sự chưa từng gặp qua. Cho nên chỉ cần tưởng tượng thôi đã khiến hắn k·í·c·h độ·n·g, làm sao còn có thể bình tâm tĩnh khí ngồi xuống ăn trái cây chứ?
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu Trương, ngươi mau dẫn bọn ta đi xem cây đi. Xem cây xong ta còn phải về tỉnh thành, chúng ta xem cây trước đã." Trước đó, Hoàng lão bản này khi nghe Điền Tùng nói hắn ở đây phát hiện một cây trầm hương hơn trăm năm tuổi, lão đã không quá tin tưởng.
Thật sự là bởi vì trên thị trường hiện tại, loại cây trầm hương cực phẩm như vậy đã rất hiếm có, huống chi còn có thời gian sinh trưởng lâu như vậy? Sở dĩ lão gấp gáp chạy tới đây là vì lão và Điền Tùng quen biết đã lâu. Tuy quan hệ không thể nói là tốt, nhưng danh tiếng của Điền Tùng trong công việc cũng được tán thành.
Cho nên lão mới ôm thái độ bán tín bán nghi, từ tỉnh thành chạy đến đây, chính là muốn x·á·c nh·ậ·n một chút.
Bất quá, khi lão bước vào sân nhà của Trương Hạo Lâm, ngửi được mùi thơm thanh mát của gỗ trầm hương, lão đã biết lần này mình không đến nhầm.
"Vậy được rồi, hai vị đi theo ta về phía này." Nghe thấy Điền Tùng và Hoàng lão bản gấp gáp muốn đi xem cây trầm hương, Trương Hạo Lâm cũng không từ chối, trực tiếp sảng k·h·o·á·i dẫn bọn họ đến hậu viện.
Vì quá nóng lòng muốn nhìn thấy cây trầm hương, cho dù Điền Tùng và Hoàng lão bản có ngạc nhiên khi thấy ở hậu viện nhà Trương Hạo Lâm lại có những cây sầu riêng chỉ trồng ở khu vực á nhiệt đới, bọn họ cũng không nói gì.
Chỉ vội vàng theo Trương Hạo Lâm đi sâu vào trong hậu viện, đôi mắt không ngừng hướng về phía trước, nơi có một vùng xanh um tươi tốt cách đó không xa. Từ xa đã có thể thấy hai cây cổ thụ to lớn, đứng sừng sững giữa những cây nhỏ rậm rạp, trông vô cùng nổi bật.
Đến gần quan sát, một trong hai cây đại thụ cách nhau không xa, quả nhiên là cây trầm hương không sai. Chỉ là, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là cây trầm hương này quá lớn. Thân cây to lớn, cành lá rậm rạp, nhìn căn bản không giống như là cây đã sinh trưởng hơn một trăm năm.
Phải biết cây trầm hương sinh trưởng càng lâu, thì chất lượng hương kết trong thân cây càng tốt. Thế nhưng, theo thời gian, s·i·n·h l·ự·c của cây trầm hương nhất định sẽ thoái hóa.
Nhưng mà, cây trầm hương khổng lồ trước mắt này, dù sinh trưởng trong khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn tươi tốt không khác gì những cây đang phát triển mạnh mẽ khác, thực sự khiến người ta cảm thấy quá mức kinh ngạc.
Vậy tổ tiên của Trương Hạo Lâm rốt cuộc đã trồng cây như thế nào? Sao có thể trồng ra cây trầm hương với phẩm chất tuyệt hảo như vậy? Đây quả thật là việc chỉ có người tài ba mới có thể làm được. Bọn họ làm nghề buôn bán gỗ trầm hương nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy qua kỳ cảnh như vậy.
"Hai vị cứ xem đi, đây chính là cây trầm hương mà tổ tiên nhà ta trồng xuống. Có hơn một trăm năm lịch sử, từ khi gia tộc họ Trương chúng ta chuyển đến đây, tổ tiên đời thứ nhất đã trồng nó."
Thấy Điền Tùng và Hoàng lão bản nhìn cây trầm hương mà trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin nổi, Trương Hạo Lâm liền vô cùng tự hào nói với bọn họ. Giống như thể cây trầm hương trước mắt này thực sự là do tổ tiên hắn trồng, là niềm tự hào của gia tộc hắn vậy.
Ngay từ đầu, Trương Hạo Lâm đã đoán được Điền Tùng và Hoàng lão bản sẽ kinh ngạc đến mức nào khi nhìn thấy gốc cây trầm hương này của mình. Dù sao, trong số những cây trầm hương hoang dại còn sót lại trên cả nước hiện nay, chắc hẳn cũng không tìm ra được cây nào sánh bằng gốc cây của hắn.
Cho nên, giờ đây hắn đang sở hữu độc nhất một gốc trầm hương, Trương Hạo Lâm đương nhiên tin tưởng Hoàng lão bản và Điền Tùng nhất định sẽ tìm mọi cách để mua được cây trầm hương này. Tiếp theo, hắn sẽ xem bọn họ ra giá bao nhiêu, có phù hợp với mong muốn của hắn hay không.
"Vậy cây này tổng cộng có bao nhiêu năm tuổi rồi?" Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Hoàng lão bản liền không nhịn được hỏi.
Đôi mắt nhỏ của lão cứ nhìn chằm chằm vào gốc cây trầm hương vừa cao vừa lớn trước mắt, vẻ mặt kinh ngạc quả thực lộ rõ không giấu diếm.
Nếu như lão thực sự có thể mua được cây trầm hương này, không biết có thể làm ra được bao nhiêu đồ dùng gia đình cao cấp từ gỗ trầm hương. Đây chính là một báu vật. Người trong nghề đều biết, nếu có thể sở hữu báu vật này thì đúng là phát tài to.
Nghe Hoàng lão bản hỏi vậy, Trương Hạo Lâm liền cười cười, sau đó tiếp tục nói: "Cụ thể có bao nhiêu năm thì ta không rõ lắm, chỉ biết là khi tổ tiên nhà họ Trương chúng ta dời đến vùng đất này, liền trồng xuống cây này. Nhà họ Trương chúng ta truyền đến đời ta, Trương Hạo Lâm, đã là đời thứ tám, cây này nếu không có 140 năm tuổi, thì cũng có 150 năm tuổi."
Nhìn thân cây trầm hương to lớn như thế, rõ ràng là không thể có chuyện chỉ hơn một trăm năm mà có thể lớn được như vậy. Cho nên, khi nghe Hoàng lão bản hỏi, Trương Hạo Lâm liền nói với lão như vậy.
Hắn ngược lại muốn xem xem hôm nay Hoàng lão bản này sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền để mua được gốc cây trầm hương này. Dù sao thì với món đồ tốt như vậy của mình, Trương Hạo Lâm không lo không có người mua.
Nếu Hoàng lão bản ra giá quá thấp, hắn hoàn toàn có thể tìm cách khác để bán. Dù sao, phương châm sống của Trương Hạo Lâm chính là, tuyệt đối không làm những vụ mua bán quá thua thiệt.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận