Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 60: Theo lẽ công bằng làm

**Chương 60: Theo lẽ công bằng làm**
Đợi đến khi bọn họ đến cục cảnh sát, Trần lão bản đã quen thuộc, dẫn Trương Hạo Lâm vào một gian phòng lớn. Trong phòng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, dáng người có chút béo phì đang ngồi. Vừa thấy Trần lão bản đi vào, người đàn ông lập tức đứng dậy, vừa đi ra vừa cười nói:
"Lão ca à, sao hôm nay ngươi lại đích thân đến?"
"Ài, ta không phải cùng chúng ta cậu em trai chuyên cung cấp hàng hóa này đến sao. Thuận tiện, ta cũng muốn xem xem, cái gã dám ở địa bàn của chúng ta dùng tiền giả kia, đến tột cùng là hạng người gì." Thấy huynh đệ nhà mình vừa gặp mình đã thân thiết như vậy, Trần lão bản cũng cười rất vui vẻ.
Sau đó, ông liền quay đầu, giới thiệu Trương Hạo Lâm cho người cảnh sát kia. Nói: "Lão đệ à, đây chính là cậu nhóc chuyên cung cấp hàng cho ta, Trương Hạo Lâm. Lần trước cậu có ăn qua sầu riêng ngon tuyệt cú mèo kia, chính là do cậu nhóc này cung cấp đấy. Cũng nhờ có cậu ta, bây giờ việc buôn bán ở tiệm trái cây của ta mới có thể phát đạt như vậy."
"Thì ra là như vậy à, tiểu hỏa tử tuổi còn trẻ mà rất tài giỏi nha." Nhận ra Trương Hạo Lâm chính là người đã giúp lão ca của hắn làm ăn phát đạt, người cảnh sát nhìn Trương Hạo Lâm càng thêm nhiệt tình. "Khó trách hôm nay vừa ra tay liền bắt được tên tội phạm dùng tiền giả, không đơn giản nha!"
"Đúng vậy a," Thấy huynh đệ mình khen ngợi Trương Hạo Lâm, Trần lão bản cũng cười nói: "Cậu đừng thấy cậu ta tuổi còn nhỏ, người ta thế nhưng là sinh viên tốt nghiệp đại học duy nhất của Trương gia thôn đó! Người có học thức, đương nhiên nhiều ý tưởng."
Chỉ là bị hai người bọn họ thay phiên nhau khen như vậy, Trương Hạo Lâm có chút xấu hổ. Cậu cúi đầu, vội vàng nói:
"Trần lão bản cùng vị trưởng cục này quá khen, ta chẳng qua chỉ làm chút kinh doanh cò con thôi. Là Trần lão bản coi trọng ta, kỳ thật ta cũng chỉ là một sinh viên tốt nghiệp bình thường thôi."
"A, hóa ra là vậy à. Bất quá tiểu hỏa tử, cậu cũng đừng quá khiêm tốn, sinh viên ở chỗ chúng ta chính là báu vật đó." Bởi vì sự khiêm tốn của Trương Hạo Lâm, vị phó cục trưởng cục cảnh sát này có ấn tượng tốt với Trương Hạo Lâm, tự nhiên lại càng tốt hơn.
Vừa nói chuyện, vừa dẫn Trương Hạo Lâm cùng Trần lão bản vào văn phòng, mời ngồi xuống ghế sô pha. Rót cho hắn cùng Trần lão bản nước trà, cười đến đặc biệt thân thiết, nói: "Chỉ là hình như ta đã gặp tiểu huynh đệ này ở đâu rồi thì phải? Sao nhìn quen mắt quá?"
Từ lúc Trương Hạo Lâm tới văn phòng, hắn đã nhận ra trước đó hắn từng gặp người này. Cảnh sát này từ trước đến nay có ánh mắt rất tinh tường, nếu một người để lại ấn tượng sâu sắc, một khoảng thời gian rất dài hắn cũng sẽ không quên.
Nghe vị cảnh sát này nói như vậy, Trương Hạo Lâm liền cười: "Ta xác thực trước đó từng gặp qua vị phó cục trưởng này một lần, chính là lần trước ta cùng tỷ ta đi siêu thị mua đồ. Kết quả, bảo an siêu thị kia oan uổng, nói tỷ ta trộm đồ, muốn lục soát người tỷ ta. Là phó cục trưởng cùng mấy nhân viên cảnh sát khác đến xử lý, sau đó liền hòa giải."
Trương Hạo Lâm còn nhớ rõ, lần trước p·h·át sinh chuyện này, cũng là người này nói bảo cậu nể mặt hắn. Nếu không, đêm hôm đó muốn hắn bỏ qua cho tên bảo an muốn đ·á·n·h Khỉ Tình kia, đó cũng không phải chuyện dễ dàng.
"A, thì ra là lần đó à, ta nhớ ra rồi." Trước đó, Trương Hạo Lâm đã nể mặt hắn một lần, vị trưởng cục cảnh sát này tự nhiên nhớ kỹ. Vừa gật đầu vừa nói, "Bảo sao nhìn cậu quen mắt, thì ra đã từng gặp mặt một lần."
Thì ra hai người bọn họ đã sớm gặp mặt, Trần lão bản nghe xong liền vỗ bàn cười to. "Ha ha ha ha, xem ra chúng ta thật là hữu duyên. Tiểu Trương à, đây là huynh đệ tốt nhất của ta, Lý Tuấn, là phó cục trưởng phái xuất sở của thị trấn này. Về sau, nếu có gặp chuyện gì, có thể tới tìm hắn."
Hiểu rõ chuyện của hắn sở dĩ Trần lão bản lại tận tâm tận lực giúp đỡ, còn giới thiệu huynh đệ tốt cho hắn, phần lớn là để an tâm, sợ hắn đem nguồn hàng sầu riêng cực phẩm kia cung cấp cho nhà khác. Biết rõ tâm tư Trần lão bản, Trương Hạo Lâm không nói gì thêm, chỉ cười nói với Lý Tuấn:
"Cảm ơn hảo ý của Trần lão bản, có thể làm quen được với nhân vật như Lý cục trưởng, ta cũng rất vui."
Trước mắt cậu nhóc này không chỉ thông minh, nói chuyện cũng rất được lòng người. Bây giờ Lý Tuấn đã không còn thấy kỳ quái tại sao lão ca của mình lại rầm rộ đem cậu ta giới thiệu cho mình như vậy. Chỉ sợ ngoại trừ nguyên nhân lớn nhất, cậu ta là nhà cung cấp hàng của ông ấy, có lẽ còn là rất thích cậu ta.
Cho nên Lý Tuấn liền cười nói: "Đúng rồi, vừa rồi lão ca của ta ở trong điện thoại có nói, nói lần này tên tội phạm dùng tiền giả là tiểu Trương cậu bắt được? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu có thể nói kỹ càng một chút được không?"
"Đương nhiên, " Lý Tuấn đã hỏi, Trương Hạo Lâm đương nhiên không thể từ chối, liền cười kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối. Sau đó lại nói: "Kỳ thật, nguyên nhân của mọi việc là do đêm hôm đó, ta không để cho tên lưu manh bảo an kia giở trò đồi bại với tỷ ta, sau đó hắn liền ghi hận trong lòng. Cho nên mới phái người khác, lúc ta đang bán sầu riêng, cố ý đưa cho mẹ ta tiền giả."
"Nguyên lai là như vậy, vậy nói cách khác, lần này việc dùng tiền giả còn liên quan đến tên bảo an trước kia." Nghe Trương Hạo Lâm nói xong, Lý Tuấn liền lộ ra vẻ do dự.
Trông thấy dáng vẻ của hắn, Trương Hạo Lâm cũng biết tên lưu manh bảo an kia nhất định có chút thế lực. Nếu không, đêm hôm đó ở cửa siêu thị, Lý Tuấn đã không bảo cậu nể mặt hắn, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ.
Cho nên thấy Lý Tuấn do dự, Trương Hạo Lâm liền hỏi: "Thế nào Lý cục trưởng, vấn đề này rất khó xử lý sao? Nếu khiến Lý cục trưởng khó xử, vậy ta sẽ không hỏi kết quả xử lý nữa. Cùng lắm thì sau này ta không bán sầu riêng đó nữa là được, chỉ là lần trước, tên c·ô·n đồ kia đã phái người đến thôn chúng ta, phá nát toàn bộ khoai tây nhà ta trồng cả năm. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nhà ta ở Trương gia thôn không sống nổi nữa."
Trương Hạo Lâm nói như vậy, chẳng qua chỉ là lấy lùi làm tiến. Trần lão bản xem ra có quan hệ rất tốt với Lý cục trưởng, bây giờ Trần lão bản đích thân dẫn cậu đến tận cửa. Coi như Lý cục trưởng có khó xử gì, chắc hẳn cũng không dễ dàng bỏ qua thể diện của Trần lão bản.
Lần này, nghe những lời này của Trương Hạo Lâm, Lý cục trưởng lập tức sa sầm mặt, rõ ràng có chút không vui: "Tên bảo an kia lại hống hách như vậy? Còn dám chạy đến thôn các cậu gây chuyện? Phản rồi! Lần này, vì báo thù riêng lại dám làm chuyện phi pháp, tiểu hỏa tử, cậu yên tâm, ta nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà làm."
Lần trước, sau khi nhận được báo án, sở dĩ Lý Tuấn cùng nhân viên cảnh sát đi, là do đội trưởng đội cảnh sát giao thông có chút giao tình với tên lưu manh bảo an kia gọi điện, hắn mới đích thân ra mặt. Thế nhưng nào ngờ, tên này lại to gan lớn mật, đã làm chuyện vi phạm, như vậy, hắn cũng không cần nể mặt đội trưởng đội cảnh sát giao thông kia.
Bởi vì bọn họ mặc trên người chính là quần áo công bộc của quốc gia, là công chức phục vụ nhân dân, không vì nhân dân làm việc đã đành, lại còn tư lợi, làm khó bách tính, đây là đạo lý gì chứ?
"Một lũ rác rưởi, tốt nhất đừng để ta tìm được chứng cứ, nếu không, mặc kệ hắn là ai, ta nhất định bắt hết, nhốt lại!" Vị phó cảnh quan nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận