Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 140: Từ xưa khó mà vẹn toàn đôi bên

**Chương 140: Từ xưa khó mà vẹn toàn đôi bên**
Lúc đầu Trương Hạo Lâm vốn là khách nhân, nhìn khí chất của hắn và vị đại tiểu thư kia cũng không giống người bình thường. Cho nên, dù hôm nay hai người bọn họ có bị uỷ khuất, các nàng cũng không có tư cách tức giận. Dù sao làm trong ngành dịch vụ các nàng là như vậy, khách hàng là thượng đế.
Thế nhưng không ngờ Trương Hạo Lâm lại không hề ra vẻ, thấy các nàng bị uỷ khuất không những chủ động lấy lòng, còn nói những lời này. Các nàng làm nhân viên phục vụ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được vị khách vừa có phong thái lại vừa tôn trọng các nàng. Cho nên hai người bọn họ vốn đã có ấn tượng rất tốt với Trương Hạo Lâm, lập tức lại càng thêm có hảo cảm với hắn.
Một nhân viên phục vụ xinh đẹp vội vàng nói chuyện với Trương Hạo Lâm, một người khác liền dùng tốc độ nhanh nhất hoàn tất thủ tục trả phòng. Sau đó đưa một bản đăng ký tới trước mặt Trương Hạo Lâm, ấm giọng thì thầm với đại soái ca trước mắt: "Vị tiên sinh này, xin ký tên vào đây, thủ tục trả phòng sẽ được hoàn tất."
Trông thấy nhân viên phục vụ nữ này nhìn hắn mặt đỏ như vậy, giống như đặc biệt thẹn thùng, Trương Hạo Lâm vẫn trước sau như một mỉm cười. Đưa tay nhận lấy cây bút từ nhân viên bán hàng kia, chỉ là tay hắn nắm hơi hướng xuống, trực tiếp nắm luôn lấy tay cô nhân viên phục vụ nữ kia.
Cô nhân viên phục vụ nữ kia vốn đã mặt đỏ bừng, bị Trương Hạo Lâm đụng một cái như vậy, lập tức sắc mặt như muốn nhỏ ra máu. Cúi đầu ngượng ngùng không thôi, hoàn toàn không dám nhìn Trương Hạo Lâm. Chỉ là bị Trương Hạo Lâm kéo tay cũng không có rụt về, rõ ràng là cam tâm tình nguyện để hắn kéo.
"Làn da thật tốt, bảo dưỡng coi như không tệ. Hai người các cô thật là xinh đẹp, nếu như trước khi có bạn gái ta quen biết các cô, ta nhất định sẽ theo đuổi các cô." Thấy hai cô nhân viên phục vụ nữ này rõ ràng là có ý với mình, Trương Hạo Lâm vừa cười rút bút từ trong tay cô nhân viên phục vụ nữ kia ra, vừa cười nói.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất ký tên lên bản đăng ký, liền đặt bút xuống, khuôn mặt tươi cười doanh doanh nhìn hai cô nhân viên phục vụ nữ.
Hai cô nhân viên phục vụ nữ này cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt loại kia linh khí tràn đầy đẹp, Lam Tuyết loại kia lạnh lùng như băng đẹp, cùng Khỉ Tình loại kia ôn nhu uyển chuyển hàm xúc đẹp đều không giống nhau. Hai người bọn họ nhìn tựa như hoa dại ven đường, mặc dù không kinh diễm như Mộ Dung Lạc Nguyệt và Lam Tuyết.
Nhưng lại mang một loại c·ứ·n·g cỏi đẹp, nếu ngẫu nhiên gặp được hai cô gái như vậy, cũng sẽ có một phong vị khác.
Chỉ tiếc mấy ngày nay hắn còn rất nhiều chuyện quan trọng cần làm, thật sự là không có thời gian ở lại Cổ Trấn này quá lâu. Mộ Dung Lạc Nguyệt lại ở bên cạnh, cần phải bận tâm tới tâm tình của tiểu yêu tinh này, hắn cũng không thể trêu chọc các nàng quá rõ ràng.
Cho nên đối với hai đoá hoa dại nhỏ này, hắn cũng chỉ có thể tạm thời buông tay. Chờ tới khi hắn tiễn Mộ Dung Lạc Nguyệt đi, có thời gian quay lại Cổ Trấn, nhất định sẽ hảo hảo kết giao bằng hữu với hai mỹ nữ này. Dù sao hai người bọn họ thích mình như vậy, cũng không thể phụ lòng thành của các cô gái.
Trương Hạo Lâm vừa nói như vậy, lập tức làm hai tiểu mỹ nữ ngượng ngùng không thôi, nhao nhao cúi đầu. Mặt đỏ tựa như táo đỏ, đáng yêu vô cùng.
Miệng cũng thấp giọng lẩm bẩm: "Tiên sinh, người đừng nói bậy, chúng ta chỉ là nhân viên phục vụ nhỏ bé mà thôi, sao có thể so sánh với tiểu thư xinh đẹp kia."
Sáng hôm nay, vị tiểu thư kia tuy có chút nóng nảy, nhưng các nàng không thể không thừa nhận, Mộ Dung Lạc Nguyệt thật sự rất xinh đẹp. Đôi mắt đảo một vòng, khóe miệng khẽ nhếch tựa như tiên nữ, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu người. Các nàng tự biết mình không có điều kiện để so sánh với vị tiểu thư kia, cho nên Trương Hạo Lâm nói như vậy, các nàng cũng không dám nghĩ nhiều.
Chỉ cần lần sau Trương Hạo Lâm quay lại mà nhớ đến hai người bọn họ, hai người bọn họ đã rất vui rồi. Dù sao hai người làm việc ở chỗ này đã lâu, cũng gặp không ít nam khách nhân tới ở trọ. Có rất nhiều khách nhân còn tặng hoa cho các nàng, thế nhưng lần sau quay lại, cũng đều không nhận ra các nàng.
Đối với tình huống như vậy, các nàng đã gặp rất nhiều lần, cũng không để trong lòng. Thế nhưng lần này gặp được Trương Hạo Lâm, các nàng lại không hiểu sao có chút mong đợi. Chỉ cần lần sau Trương Hạo Lâm quay lại mà nhớ đến các nàng, các nàng nhất định sẽ rất vui.
Biết hai tiểu mỹ nữ này sở dĩ nói như vậy hoàn toàn là do Mộ Dung Lạc Nguyệt, Trương Hạo Lâm cũng có chút đau lòng. Hắn mỉm cười ôn nhu với các nàng, sau đó liền nói: "Đừng tự nói mình như vậy, các cô cũng có nét đẹp riêng, tại sao phải so sánh mình với người khác, sau đó lại tự coi nhẹ mình? Trong mắt ta, các cô và nàng ấy không giống nhau."
Hai cô nhân viên phục vụ vừa rồi còn có chút thương cảm, nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, trong mắt liền ánh lên tia sáng kinh hỉ. Hai cô nhân viên phục vụ trước nay vốn rất ổn trọng, lần đầu tiên vì lời nói của nam khách nhân mà cười tươi như một tiểu nha đầu.
Vốn là thời gian đang gấp, Trương Hạo Lâm thấy thủ tục trả phòng đã xong, hắn liền không ở lại lâu. Lưu luyến không rời mỉm cười với hai đóa hoa dại xinh đẹp kia, trực tiếp quay người rời khỏi lữ điếm, lên chiếc xe của Điền Tùng đang dừng ở cửa lữ quán chờ hắn.
Chỉ là hắn không nhìn thấy, hai cô nhân viên phục vụ nữ đứng ở quầy lễ tân đón khách ngay cửa lữ điếm. Thấy hắn rời đi, ánh mắt vẫn dừng lại trên người hắn, một mực đưa mắt nhìn hắn ra ngoài lên xe. Mãi cho đến khi hắn rời đi thật lâu, ánh mắt của các nàng mới thu lại.
Từ Cổ Trấn đến Trương gia thôn vẫn còn một khoảng cách rất xa, xe này trước sau không sai biệt lắm chạy hơn một giờ đồng hồ. Đến khi chiếc xe chạy tới đoạn đường xóc nảy không chịu nổi ở Trương gia thôn, Trương Hạo Lâm vốn định xuống xe. Thế nhưng Điền Tùng lại không đồng ý, quả thực là bướng bỉnh cứ như vậy lái xe vào.
Khi xe của bọn họ đi ngang qua cửa nhà Khỉ Tình, Trương Hạo Lâm vô thức nhìn về phía sân nhà của Khỉ Tình. Thời gian đã không còn sớm, bình thường giờ này cửa sân nhà Khỉ Tình đã sớm nên đóng, nhưng vẫn mở rộng. Ánh đèn sân mờ nhạt vẫn còn sáng, chiếu lên khoảng sân được Khỉ Tình dọn dẹp ngay ngắn rõ ràng, tựa như ảnh chụp phục cổ.
Chỉ thoáng nhìn qua, Trương Hạo Lâm đều có thể nhìn thấy. Cô gái xinh đẹp như hoa kia đang ngồi trong sân, nhìn chằm chằm vào cửa sân. Biết rõ ràng giờ này Khỉ Tình không đóng cửa sân, khẳng định là đang đợi hắn trở về, trong lòng Trương Hạo Lâm nhất thời thoáng qua một tia đau lòng.
Khỉ Tình yêu hắn thật sự là yêu quá hèn mọn, đợi đến khi hắn có thực lực để nói rõ ràng với Mộ Dung Lạc Nguyệt, hắn nhất định sẽ hảo hảo đền bù cho Khỉ Tình.
Khỉ Tình đời này số phận thật sự là quá khổ, bất kể thế nào hắn Trương Hạo Lâm cũng không thể phụ nàng, nếu không, hắn Trương Hạo Lâm còn là người sao? Từ khi đi ngang qua cửa nhà Khỉ Tình vẫn không nói gì thêm, Trương Hạo Lâm trong lòng cứ như vậy âm thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận