Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 169: Mang tiểu tức phụ đi dạo chợ đi (ba canh)

Chương 169: Mang con dâu nhỏ đi dạo chợ (ba canh)
Cho nên bây giờ nghe mẹ mình nói những lời này, Trương Hạo Lâm liền xung phong nhận việc nói mình muốn đi chợ mua đồ. Dù sao Mộ Dung Lạc Nguyệt lần đầu tiên đến nhà bọn hắn, hắn không thể nào để Mộ Dung Lạc Nguyệt cứ ru rú trong nhà nhìn nhà kho của bọn hắn được.
Hôm nay là ngày đầu tiên, liền dẫn Mộ Dung Lạc Nguyệt đi chợ dạo một vòng, ngắm nghía khu chợ bán mì sợi nổi tiếng của thôn Trương Gia bọn họ. Lại nói, lát nữa không mua nhiều đồ một chút, không chỉ không đủ để thết đãi đám công nhân, hắn làm sao có cớ để gọi Khỉ Tình tới đây được?
Trương Hạo Lâm nói muốn dẫn Mộ Dung Lạc Nguyệt đi chợ, mẹ Trương Hạo Lâm nghe hắn nói vậy, vô thức liếc nhìn Mộ Dung Lạc Nguyệt đang vui vẻ ra mặt. Bà không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, gật đầu: "Được, vậy các con đi đi. Nhớ mua nhiều đồ một chút, trên người có tiền không? Có cần mẹ lấy cho một ít không?"
Bởi vì hiện tại Mộ Dung Lạc Nguyệt còn đang ở nhà bọn họ, cha mẹ Trương Hạo Lâm luôn lo lắng con trai mình không có tiền, sẽ bạc đãi Mộ Dung Lạc Nguyệt, cho nên mới không ngừng lo Trương Hạo Lâm không có tiền tiêu. Dù sao hai ông bà già bọn họ nghèo một chút không sao, nhưng không thể bạc đãi con gái nhà người ta.
Nếu Trương Hạo Lâm thật sự hết tiền, thì mấy ngàn tệ hắn cho trước đó có thể đưa cho hắn cầm cự tạm thời. Đợi Trương Hạo Lâm thu xếp công việc xong xuôi, có lương cố định, thì cuộc sống nhà bọn hắn sẽ khấm khá hơn.
Mình trở về lâu như vậy, trước sau cũng chỉ cho cha mẹ có mấy ngàn tệ. Vậy mà bọn họ luôn tìm cách giữ lại số tiền đó cho hắn tiêu, Trương Hạo Lâm nghe mà đau lòng. Cho nên nghe mẹ mình nói, Trương Hạo Lâm liền lắc đầu.
Đặc biệt nghiêm túc nhìn mẹ hắn nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, tiền trên người con đủ tiêu rồi. Đúng rồi, lát nữa con mua nhiều đồ ăn một chút, sợ mọi người không kịp chuẩn bị. Hay là khi về con gọi chị Khỉ Tình sang đây phụ giúp một tay, tay nghề của chị ấy rất tốt, có thể giúp mẹ một chút."
Đêm qua, lúc chuẩn bị đóng nhà kho, Trương Hạo Lâm đã quyết định sẽ đón Khỉ Tình tới đây. Dù sao Mộ Dung Lạc Nguyệt chỉ đến đây chơi vài ngày, thời gian dài sau đó hắn vẫn ở cùng Khỉ Tình. Nếu chỉ vì Mộ Dung Lạc Nguyệt, mà hắn bỏ Khỉ Tình sang một bên, Khỉ Tình chắc chắn sẽ cảm thấy rất tủi thân.
Cho nên Trương Hạo Lâm nghĩ cho dù dùng lý do gì, nhất định phải để Khỉ Tình gặp Mộ Dung Lạc Nguyệt một lần, đồng thời bản thân hắn cũng cần thỉnh thoảng an ủi đại mỹ nhân này. Dù sao đều là những cô gái hắn thích, Trương Hạo Lâm cần đối xử công bằng, không thể thiên vị bên nào.
Ban đầu, cha mẹ Trương Hạo Lâm rất phản đối việc Trương Hạo Lâm thân thiết với Khỉ Tình. Dù sao Khỉ Tình có tiếng xấu, công việc của con trai mình lại chưa được phân công, nên bọn họ không thể không chú ý. Nếu thật sự như thằng ngốc Trương Bất Suất nói, bởi vì chuyện này mà hủy hoại công việc của Trương Hạo Lâm, thì coi như hủy cả đời Trương Hạo Lâm.
Nhưng bây giờ nhìn Trương Hạo Lâm đưa Mộ Dung Lạc Nguyệt về, tình cảm hai người lại tốt đẹp như vậy, mẹ Trương Hạo Lâm đương nhiên sẽ không nghĩ theo hướng kia nữa. Nghe Trương Hạo Lâm nói muốn mời Khỉ Tình đến giúp, đường đường chính chính như vậy. Mẹ Trương Hạo Lâm trầm mặc vài giây, sau đó mới đồng ý.
Gật đầu nói: "Được rồi, vậy lát về con sang nói với Khỉ Tình một tiếng. Xem nó có thời gian không, bảo nó sang phụ giúp một tay."
Sáng nay lúc Mộ Dung Lạc Nguyệt giúp việc ở phòng bếp, mẹ Trương Hạo Lâm đã nhận ra, Mộ Dung Lạc Nguyệt tuy xinh đẹp, gia thế tốt, công việc cũng tốt, nhưng lại không biết nấu ăn.
Cho nên hôm nay phải làm cơm cho nhiều người như vậy, mẹ Trương Hạo Lâm thật sự rất lo lắng. Nếu trông cậy vào Mộ Dung Lạc Nguyệt, thì chắc chắn không được. Bởi vậy, Trương Hạo Lâm đề nghị để Khỉ Tình đến giúp, mẹ Trương Hạo Lâm mới vui vẻ đồng ý.
Trương Hạo Lâm biết, chỉ cần mình đưa Mộ Dung Lạc Nguyệt về, cha mẹ hắn chắc chắn sẽ không nghi ngờ chuyện giữa hắn và Khỉ Tình nữa, cho nên được mẹ đồng ý, Trương Hạo Lâm trong lòng rất vui.
Nhưng vẻ mặt hắn không biểu lộ quá mức kích động, chỉ bình tĩnh nhìn mẹ mình: "Vâng ạ, vậy khi nào về con sẽ đi tìm chị Khỉ Tình. Mẹ vào trong nhà nghỉ ngơi đi, lát nữa con về ngay."
Nói xong, Trương Hạo Lâm không nói thêm gì với mẹ, mà quay đầu về phía đám thợ phụ, gọi Trương Học Hữu đang làm việc: "Học Hữu, chìa khóa xe máy của ngươi đâu? Cho ta mượn một lát, ta muốn đi chợ một chuyến."
Từ thôn Trương Gia đến khu chợ chung của mấy thôn lân cận, còn cách một đoạn. Trương Hạo Lâm mượn xe máy của Trương Học Hữu đi, đương nhiên sẽ tiết kiệm được chút thời gian.
"Ở đây này, cầm lấy." Nghe Trương Hạo Lâm nói, Trương Học Hữu đang làm việc liền dừng tay. Sau đó, từ trong túi lấy ra chìa khóa xe máy, ném thẳng về phía hắn.
Nhìn thấy chiếc chìa khóa bị Trương Học Hữu ném lên không tr·u·ng, Trương Hạo Lâm liền đưa tay ra đón, vững vàng bắt lấy. Lấy được chìa khóa, Trương Hạo Lâm cũng không nói gì, chỉ đi đến trước mặt Mộ Dung Lạc Nguyệt, tươi cười nhìn nàng: "Đi thôi, dẫn nàng đi mua thức ăn."
Lần này Trương Hạo Lâm không bắt nàng ở nhà giúp việc, mà lại muốn dẫn nàng ra ngoài, Mộ Dung Lạc Nguyệt cảm thấy rất vui mừng, có chút không dám tin vào tai mình.
Đêm qua Trương Hạo Lâm không chịu đưa nàng ra ngoài, Mộ Dung Lạc Nguyệt còn đang nghĩ không biết có phải Trương Hạo Lâm không muốn người khác nhìn thấy mình hay không. Hay trong thôn này có người nào đó hắn lo lắng, cho nên mới giấu nàng ở nhà.
Nhưng bây giờ Trương Hạo Lâm lại hào phóng muốn đưa nàng ra ngoài, Mộ Dung Lạc Nguyệt làm sao có thể không vui cho được? Chẳng lẽ đêm qua là nàng nghĩ nhiều quá sao? Trương Hạo Lâm không hề có ý gì khác, chỉ là vì quá muộn, không thích hợp đưa nàng đến nhà người khác sao? Hình như sự thật đúng là như vậy, nàng đã suy nghĩ lung tung.
"Sao thế? Không muốn đi à? Vậy ta đi một mình." Thấy Mộ Dung Lạc Nguyệt nghe mình nói xong mà không có phản ứng gì, đứng ngây người ở đó, Trương Hạo Lâm không nhịn được nhíu mày nhìn nàng hỏi.
Tiểu yêu tinh Mộ Dung Lạc Nguyệt này bình thường lanh lợi hoạt bát, giảo hoạt như hồ ly. Sao lần này ở trước mặt hắn lại ngây ngô như vậy? Là hắn Trương Hạo Lâm đã giúp nàng giải phóng thiên tính rồi sao?
Lúc đầu còn đang ngẩn người, Mộ Dung Lạc Nguyệt vừa nghe Trương Hạo Lâm nói không mang nàng theo, nàng lập tức phản ứng lại, vội vàng trả lời: "Ta không hề nói không muốn đi, chỉ là không ngờ ngươi lại muốn dẫn ta ra ngoài. Ngươi đợi ta một lát, ta ra ngay đây."
(Xin hãy vote 9-10 điểm đá.nh gi.á chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận