Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 568: Anh em hống nữ nhân có một tay a

**Chương 568: Anh em giỏi khoản lừa phỉnh nữ nhân**
Đặng Hiểu Phong từ trong cửa hàng cơm đi ra, vội vàng tiến lại gần. Sau đó nhìn Trương Hạo Lâm nói: "Trương tiên sinh, lâu rồi không gặp, dạo này bận rộn việc gì vậy?"
"A, chỉ bận mấy việc nhàm chán thôi. Nhìn Đặng quản lý, gần đây làm ăn khấm khá nhỉ. Cửa hàng cơm này sửa sang lại xa hoa như thế, là kiếm được tiền rồi phải không?" Gặp Đặng Hiểu Phong, Trương Hạo Lâm vừa cười, vừa nói đùa với hắn.
Bởi vì cửa hàng cơm của bọn họ là nhập sầu riêng từ chỗ Trần lão bản. Cho nên món canh gà sầu riêng của tiệm cơm bọn họ làm, phải nói là ngon tuyệt.
Nghe nói có không ít người mộ danh mà đến, tới cửa hàng cơm của bọn họ để thưởng thức canh gà sầu riêng. Làm ăn mà không phát đạt thì mới là chuyện lạ.
Chỉ có điều nghe được lời này của Trương Hạo Lâm, Đặng Hiểu Phong liền cười đến rạng rỡ.
Sau đó nói: "Trương tiên sinh thật biết nói đùa, tôi thấy anh nhất định là bận bịu đại sự nghiệp, cho nên không thường ghé qua đây. Mời vào, mời vào, Trương tiên sinh đã tới, vậy khẳng định là phải ngồi phòng riêng rồi."
Cho nên Đặng Hiểu Phong, vừa nói như vậy, vừa cười. Trực tiếp dẫn Trương Hạo Lâm và Điền Tùng tới phòng riêng của tiệm cơm.
Đợi đến khi Trương Hạo Lâm và Điền Tùng chọn món xong, Đặng Hiểu Phong cũng thức thời lui ra.
Bữa cơm này, Trần lão bản và Trương Hạo Lâm hai người, ăn rất vui vẻ. Suốt buổi hai người nói chuyện phiếm, trước nay chưa từng hợp ý đến thế.
Vì Trương Hạo Lâm còn phải đi huyện thành, cho nên không thể u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u.
Cũng bởi vậy, bữa cơm này của bọn họ, coi như là kết thúc nhanh. Hơn một giờ sau, Trương Hạo Lâm và Điền Tùng, liền từ cửa hàng cơm đi ra.
Bởi vì Trương Hạo Lâm còn vội vàng đến huyện thành, hắn cũng không ở lại Cổ Trấn quá lâu. Trực tiếp cùng Điền Tùng tạm biệt xong, liền lái xe của mình hướng về huyện thành.
Một giờ sau, Trương Hạo Vân lái xe đến cửa hàng 4S mà trước đó đã mua xe.
Hắn vừa vào cửa tiệm 4S, Điền Nhã nhận được tin, liền ra đón.
Vẻ mặt đặc biệt kinh hỉ nhìn hắn: "Trương tiên sinh, anh đã đến, xin hỏi anh cần gì không?"
Từ lúc Trương Hạo Lâm mua xe ở chỗ bọn họ, Điền Nhã hầu như ngày nào cũng chờ hắn tới. Thế nhưng Trương Hạo Lâm tựa như bốc hơi, rất lâu không thấy xuất hiện, điều này khiến Điền Nhã mỗi ngày đều thất thần không yên.
Xem ra, năng lượng tình yêu trong cơ thể tiểu nông dân này, thật lợi hại, khiến mỗi một mỹ nữ đều vô vọng yêu hắn, quá thần kỳ, phải biết, trong xã hội này, còn có rất nhiều người đ·ộ·c thân, cô đơn một mình.
Bây giờ thấy hắn tới, Điền Nhã tự nhiên vui mừng không ngậm được miệng, tâm tình trong nháy mắt tốt lên tận trời.
Nhìn bộ dạng Điền Nhã, ánh mắt nhìn hắn đều là tràn đầy tình cảm. Trương Hạo Lâm không nhịn được, khẽ mỉm cười.
Sau đó nhìn Điền Nhã nói: "Hôm nay không có việc gì đặc biệt, chỉ là lái xe đến để bảo dưỡng thôi."
"Thì ra là vậy, Trương tiên sinh mời qua bên này chờ một lát. Tôi sẽ bảo nhân viên qua xử lý cho anh, rất nhanh sẽ xong thôi." Thấy Trương Hạo Lâm nói vậy, Điền Nhã mỉm cười bưng tới một ly cà phê cho hắn, sau đó lại quay người dặn dò nhân viên, đi giúp Trương Hạo Lâm bảo dưỡng xe.
Làm xong hết thảy, Điền Nhã cũng không đi làm việc của mình. Mà là đứng ở bên cạnh khu vực nghỉ ngơi của Trương Hạo Lâm, không có ý định rời đi.
Mà cảnh tượng này, Trương Hạo Lâm không khỏi, liền nghĩ thầm trong lòng: "Xem ra, cô nhân viên hướng dẫn mua xinh đẹp này, là không chống cự nổi sức hấp dẫn mị lực của hắn Trương Hạo Lâm rồi."
Cho nên vừa nghĩ như vậy, Trương Hạo Lâm liền vừa cười.
Ngẩng đầu nhìn Điền Nhã nói: "Điền tiểu thư đứng như vậy không mệt sao? Lại đây ngồi đi."
Nói xong, Trương Hạo Lâm lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, sau đó nhìn Điền Nhã cười đầy ẩn ý.
Dù sao nàng đứng ở chỗ này, không phải là muốn thu hút sự chú ý của Trương Hạo Lâm hắn sao? Hiện tại để nàng ngồi xuống, nàng hẳn là sẽ rất cao hứng.
Nghe được lời này của Trương Hạo Lâm, Điền Nhã lập tức liền ngượng ngùng. Cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng trả lời: "Trương tiên sinh, như vậy không hay lắm đâu."
Nàng đúng là có hảo cảm với Trương Hạo Lâm, nhưng hiện tại trong cửa hàng có nhiều người như vậy. Hắn cứ như vậy ngồi bên cạnh Trương Hạo Lâm, người khác nhìn thấy khẳng định sẽ dị nghị.
Mà Trương Hạo Lâm thấy Điền Nhã, muốn nói chuyện với hắn như vậy, nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng đủ điều.
Hắn liền không nhịn được cười, sau đó nói: "Điền tiểu thư không cần phải ngại ngùng, tôi là liên quan tới phương diện xe của tôi, có mấy vấn đề muốn hỏi Điền tiểu thư. Điền tiểu thư chắc không đến nỗi, ngay cả giải đáp thắc mắc cũng không muốn giúp tôi chứ?"
Điền Nhã không dám m·ạ·nh dạn ngồi bên cạnh hắn, không phải là thiếu một cái lý do quang minh chính đại sao?
Trương Hạo Lâm biết những cửa hàng lớn như thế này, không cho phép nữ nhân viên hướng dẫn mua, quá thân thiết với khách hàng. Ít nhất là ở bên ngoài, không cho phép. Cho nên Điền Nhã sẽ có cố kỵ, đó cũng là chuyện bình thường.
"Trương tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó." Nghe được Trương Hạo Lâm nói như vậy, Điền Nhã mặc dù đỏ mặt, nhưng vẫn tỏ vẻ rất ngượng ngùng.
Nhưng nàng vẫn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Trương Hạo Lâm.
Sau đó đặc biệt ngượng ngùng nói: "Không biết Trương tiên sinh, có nghi hoặc gì về xe của mình? Tôi nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho Trương tiên sinh."
Chỉ là thấy Điền Nhã ngồi lại đây, Trương Hạo Lâm cũng không lập tức nói cho nàng biết vấn đề của mình.
Mà là vừa cười, vừa đưa cánh tay của mình, đặt lên chỗ dựa lưng của ghế sô pha, cử chỉ vô cùng mập mờ.
Vốn dĩ Điền Nhã nhìn thấy hắn, đã mặt đỏ tía tai. Cử động của hắn càng làm cho Điền Nhã xấu hổ, toàn thân đều cứng đờ, không dám thở mạnh.
Nhìn bộ dạng này của Điền Nhã, trong lòng Trương Hạo Lâm đã sớm nở hoa vì ý định trêu đùa nàng. Lúc này mới chậm rãi nói: "Thật ra không có vấn đề gì lớn, tôi cảm thấy lúc lái xe. Không có Điền tiểu thư xinh đẹp ngồi bên cạnh, luôn cảm thấy xe không được tốt cho lắm."
Lần trước khi hắn đến đây mua xe, đã nhận ra cô nhân viên bán hàng xinh đẹp này, vừa gặp đã yêu hắn.
Sau đó khi hắn đến nhận xe, lại dẫn theo Nhạc Mi. Chắc hẳn nàng nhìn thấy Nhạc Mi, trong lòng cũng không dễ chịu.
"Trương tiên sinh lại nói đùa, tôi chỉ là có chút nhan sắc bình thường, không thể nào xinh đẹp bằng bạn gái của Trương tiên sinh được." Quả nhiên, nghe Trương Hạo Lâm nói như vậy. Điền Nhã liền cúi đầu, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời này.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ, người đàn ông vừa tuấn tú, vừa trẻ tuổi tài cao như Trương Hạo Lâm, không thể nào để ý đến một nhân viên hướng dẫn mua xe như nàng.
Người như hắn, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp mà hôm đó hắn dẫn theo khi đến nhận xe, mới có thể xứng đôi.
Dù sao khí chất của nàng ta tốt như vậy, nhìn qua cũng không phải là cô gái bình thường, Điền Nhã nàng làm sao có thể so sánh được?
Nghe giọng điệu của Điền Nhã, ít nhiều vẫn có chút tủi thân.
Nụ cười trên mặt Trương Hạo Lâm liền nhạt đi, nói: "Hai người căn bản là hai kiểu con gái khác nhau, không thể đặt chung một chỗ mà đánh đồng. Điền tiểu thư giống như hoa cúc, thanh tân, tao nhã. Còn nàng ấy giống như hoa lan, hai người căn bản không giống nhau, đối với ta mà nói đều là những người rất đặc biệt."
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận