Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 655: Tâm nhào nhào địa nhảy không ngừng

**Chương 655: Tim đập rộn ràng không ngừng**
Dù sao từ nay về sau, hắn không thể giống như trước, như một tên tiểu tử ngốc nghếch, để Lam Tuyết đùa giỡn trước mặt.
Hắn chính là muốn chinh phục người đàn ông của đại mỹ nữ băng sơn cao ngạo này. Bây giờ nhìn một chút còn không chịu nổi, vậy nếu sau này "ăn" nàng vào miệng, thì sẽ như thế nào?
Bất quá nghe thấy Trương Hạo Lâm khen nàng như vậy, còn có chút dáng vẻ thẹn thùng. Lam Tuyết ở chỗ này, không nhịn được mà cong khóe miệng cười.
Lại nhìn Trương Hạo Lâm, đặt tay ở chỗ đó. Nàng vô thức muốn đưa tay kéo hắn. Bất quá bởi vì nàng thật sự là quá khẩn trương thẹn thùng, nên cuối cùng nàng đều không thể tiến thêm bước kia.
Mà đối với sự xoắn xuýt trong lòng Lam Tuyết, Trương Hạo Lâm hoàn toàn không biết, thấy nàng chỉ cười mà không nói lời nào.
Sau đó hắn liền thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn Lam Tuyết nói: "Đúng rồi Tiểu Tuyết, chuyện công ty của ngươi không phải bận rộn sao? Sao lại chạy tới đón ta, làm vậy không có ảnh hưởng gì đến công việc của ngươi sao?"
Tối hôm trước, Lam Tuyết gọi điện thoại cho hắn, cũng bởi vì chuyện công ty mà vội đến phát khóc. Hiện tại lại có thể thả lỏng trong lòng, đến đón hắn.
Cho nên Trương Hạo Lâm liền nghĩ: "Xem ra món dược liệu này của hắn, đúng là giải quyết tình hình khẩn cấp a."
Bị Trương Hạo Lâm nhắc như vậy, vừa mới lấy lại chút dũng khí, muốn nắm tay Trương Hạo Lâm, khuôn mặt nhỏ của Lam Tuyết liền đỏ lên.
Có chút xấu hổ, cười cười với hắn, sau đó liền nói: "Ngươi đã đến, ta dù có bận rộn đến mấy, cũng phải tới đón ngươi chứ?"
Bất quá vừa rồi Trương Hạo Lâm còn có chút ngốc nghếch, nhìn Lam Tuyết đỏ mặt đỏ gò má, giống như lập tức liền nghĩ tới điều gì.
Thừa dịp Lam Tuyết nói chuyện, hắn liền đưa bàn tay qua, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Lam Tuyết.
Mà hiển nhiên không nghĩ tới, Trương Hạo Lâm lại đột nhiên nắm tay nàng. Lam Tuyết - đại mỹ nữ hoa khôi của trường, bị hắn nắm như vậy, người có chút chấn kinh. Vô thức liền muốn rút tay về.
Thế nhưng Trương Hạo Lâm vất vả lắm mới kéo được tay nàng, sao có thể buông tha? Cứ như vậy nắm lấy tay nàng, còn cười tà tà nói với nàng: "Ta nhớ lâu như vậy, hôm nay rốt cục cũng nắm được tay ngươi. Tiểu Tuyết, ngươi để ta nắm một cái có được không? Lần trước tốt nghiệp, chúng ta không phải cũng nắm tay như vậy sao."
Dù sao Trương Hạo Lâm cũng không tin, Lam Tuyết - đại mỹ nữ này thật sự, một chút cũng không muốn bị hắn nắm tay. Nếu như nàng thật sự vẫn kháng cự hắn như trước. Vậy thì cần gì phải ở trong điện thoại, hết lần này đến lần khác yêu cầu hắn đến Thượng Kinh gặp nàng?
Cho nên Trương Hạo Lâm đã cảm thấy, Lam Tuyết giãy dụa như thế, khẳng định là ngoài mặt giữ gìn. Kỳ thật trong lòng nàng, rất muốn cùng hắn có sự đụng chạm thân thể.
Quả nhiên, sau khi Trương Hạo Lâm nói như vậy, Lam Tuyết vừa rồi còn có chút tiếc nuối, giãy giụa ở đó, liền không nhúc nhích. Chỉ là đỏ mặt, cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn bộ dạng Trương Hạo Lâm.
Mặc kệ tay mình bị Trương Hạo Lâm nắm như vậy. Sau đó, hơi ấm từ bàn tay hắn truyền sang, khiến tay nàng không còn lạnh như vậy.
Con tim cũng không khống chế được, đập thình thịch không ngừng. Điều này khiến Lam Tuyết đều nghĩ: "Trời ạ, xem ra nàng là thật sự bị Trương Hạo Lâm - gia hỏa này mê hoặc rồi. Nếu không vì sao chỉ là nắm tay đơn thuần, liền khiến nàng cảm thấy rung động như vậy?"
Cho nên cứ như vậy bị Trương Hạo Lâm nắm một lát, Lam Tuyết thật sự cảm thấy cả người mình đều nhanh chóng không thể giữ bình tĩnh được.
Nàng liền mở miệng trước, nhìn Trương Hạo Lâm nói: "Ngươi... Ngồi máy bay lâu như vậy chắc đói bụng rồi. Ta đặc biệt thay quần áo ra ngoài, là muốn cùng ngươi đi ăn cơm. Chúng ta... có thể đi được chưa?"
Trương Hạo Lâm cứ nắm tay nàng như vậy, nàng cảm giác mình giống như đang vận động mạnh, tim hoàn toàn không thể khống chế. Cho nên Lam Tuyết thật sự không có cách nào lái xe, mới quay đầu lại nhìn Trương Hạo Lâm nói.
Trương Hạo Lâm hiểu ý của Lam Tuyết, nhìn nàng đầu tiên là cười xấu xa. Cho đến khi cười đến mức Lam Tuyết đỏ bừng mặt, sau đó mới giơ cao đ·á·n·h khẽ, buông tay nàng ra.
Rồi nói: "Được thôi, vậy chúng ta đi ăn gì trước, dù sao ta cũng đói bụng rồi."
Thấy Trương Hạo Lâm rốt cục buông nàng ra, Lam Tuyết - người vừa vất vả lấy lại chút bình tĩnh, lúc này mới thở phào một hơi.
Một bên hít thở sâu, để bình tĩnh lại cảm xúc k·í·c·h độ·n·g của mình. Vừa khởi động xe, lái ra khỏi bãi đậu xe của sân bay.
Bởi vì Trương Hạo Lâm là lần đầu tiên tới Thượng Kinh, cho nên nhìn những tòa nhà cao tầng, cùng đô thị phồn hoa, hắn vẫn cảm thấy có chút mới lạ.
Mà Lam Tuyết lái xe thể thao, đã lái xe đưa hắn trực tiếp đến một khách sạn thất tinh vô cùng sang trọng.
Đến cửa khách sạn, bọn họ liền xuống xe. Lam Tuyết liền đưa chìa khóa xe cho nhân viên phục vụ đến đỗ xe. Để nhân viên kia đi đỗ xe, nàng liền cùng Trương Hạo Lâm đi vào cửa lớn khách sạn.
"Ngươi muốn ăn gì? Vịt quay ở đây của chúng ta rất n·ổi tiếng, hương vị cũng rất ngon, tới đây nhất định phải nếm thử." Bọn họ đến gian phòng lớn mà Lam Tuyết đã đặt trước.
Trước bàn lớn, chỉ có Trương Hạo Lâm và Lam Tuyết hai người. Mà trong phòng còn có ba nhân viên phục vụ nữ mặc đồng phục. Đứng ở một bên, phục vụ bọn họ.
Rõ ràng là ba nhân viên phục vụ nữ, tướng mạo cũng được xem là thanh tú xinh đẹp. Nhưng bởi vì có Lam Tuyết ở đó, so sánh với nàng liền mờ nhạt, hoàn toàn không đáng xem xét. Cho nên lực chú ý của Trương Hạo Lâm, toàn bộ đều đặt trên người Lam Tuyết.
Nghe Lam Tuyết hỏi như vậy, hắn vừa cười nói: "Được, vịt quay Thượng Kinh là n·ổi tiếng nhất. Ăn gì thì Tiểu Tuyết cứ quyết định đi, ta cũng không biết Thượng Kinh có những món ngon nào."
Kỳ thật đối với Trương Hạo Lâm mà nói, ăn gì không quan trọng, ăn cùng ai mới là điều quan trọng nhất. Dù sao thức ăn ở đâu, chỉ sợ đều không ngon bằng thức ăn ở nhà bọn hắn.
Với lại, Lam Tuyết chính là người sinh trưởng ở Thượng Kinh, chắc hẳn để nàng gọi món. Nàng nhất định có thể chọn ra một bàn thức ăn ngon nhất.
Mà Lam Tuyết nghe thấy Trương Hạo Lâm nói vậy, đầu tiên là cười cười. Sau đó, sau khi gọi món xong, liền vẫy tay ra hiệu cho những nhân viên phục vụ kia ra ngoài. Đợi những nhân viên phục vụ kia đi rồi, toàn bộ phòng bao lớn, cũng chỉ còn lại Trương Hạo Lâm và Lam Tuyết.
"Hạo Lâm, cảm ơn ngươi. Nếu như lần này không phải ngươi giúp đỡ, ta cũng không biết giải quyết chuyện công ty như thế nào." Đợi nhân viên bán hàng vừa đi, Lam Tuyết liền dùng loại ánh mắt ngậm nước, đăm đăm nhìn Trương Hạo Lâm.
Nàng không biết lần này, Trương Hạo Lâm rốt cuộc đã dùng biện pháp gì, mới có thể có được những dược liệu này. Nhưng nàng biết, chuyện này nhất định không dễ dàng.
Dù sao nhà bọn họ lăn lộn trong ngành chế dược lâu như vậy, cũng không thể dễ dàng giải quyết vấn đề. Trương Hạo Lâm dựa vào sức một mình, lại nhanh chóng hoàn thành như vậy, không biết đã phải trả giá lớn đến mức nào.
Cho nên Lam Tuyết mặc dù gọi hắn tới, lại không biết rốt cuộc phải cảm tạ hắn thế nào mới tốt. Chỉ biết nhìn Trương Hạo Lâm, nàng liền tim đập nhanh hơn, sau đó không thể tự chủ.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đ·á·n·h giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận