Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 459: Nữ cảnh sát hoa đủ vị cay

**Chương 459: Nữ cảnh sát hoa hồng gai**
Trông thấy Nhạc Mi khó xử như thế, còn nói muốn vay tiền hắn. Mặc dù Trương Hạo Lâm rất muốn cười, nhưng để không làm tổn thương lòng tự trọng của Nhạc Mi, hắn vẫn cố nén lại.
Sau đó, hắn chững chạc nói với Nhạc Mi: "Tiền đương nhiên có thể cho Nhạc cảnh quan mượn, dù sao Nhạc cảnh quan không chỉ từng giúp ta, mà còn là chị em của tiểu Nguyệt. Nhưng ở chỗ chúng ta, Nhạc cảnh quan có tiền mà không quen biết ai, muốn đi đến thị trấn cũng rất khó khăn. Cho nên Nhạc cảnh quan cứ ở lại, cùng chúng ta ăn bữa cơm đã. Đợi ăn xong ta cũng phải lên huyện, có thể tiện đường đưa Nhạc cảnh quan về."
Trên đường về huyện sau khi ăn xong, hắn vừa hay có thể tranh thủ thời gian ngồi xe. Làm cho xong hợp đồng ủy thác thôn cùng dân làng về việc thuê lại vùng núi, Nhạc Mi lại là cảnh sát, am hiểu pháp luật. Vừa hay để cô xem qua thế nào cho hợp lý, giải quyết luôn vấn đề này.
Sau đó, hắn lại lên huyện tìm nơi in ấn, đem hợp đồng in ra, quay về để dân làng ký tên. Việc này xem như hoàn thành, sẽ không còn gì thay đổi nữa.
"Thế nhưng..." Nhạc Mi thật sự không muốn ở lại thêm, nhìn Trương Hạo Lâm, thật sự khiến cô khó mà khống chế được bản thân.
Nhưng nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, cô dù muốn nói lại thôi. Cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng, kiên trì nói: "Được, vậy phải nhanh lên một chút, ta không muốn để người ở huyện thành nói ra nói vào."
Bởi vì chuyện trước đó, cô nhất quyết bắt Trương Hạo Lâm, cùng cô đi bắt Long Cửu. Trong đội cảnh sát ở huyện đã có một nhân viên cảnh sát, tỏ ý chê trách.
Cho nên, nếu cô lại cùng Trương Hạo Lâm trở về, hơn nữa còn qua đêm không về, khó tránh khỏi sẽ có lời đồn đại. Chỉ cần nghĩ đến đây, Nhạc Mi đã cảm thấy đau đầu.
Trong lòng cũng đang phiền não không thôi: "Chẳng lẽ danh dự cả đời của Nhạc Mi ta, lần này lại đổ lên người Trương Hạo Lâm tên tiểu tử thối này?"
Nếu chuyện này truyền ra, bị Mộ Dung Lạc Nguyệt biết được, chắc chắn sẽ tức giận. Dù sao, đêm đó Trương Hạo Lâm uống rượu, còn ở nhà Trương Hạo Lâm qua đêm. Kỳ quái hơn là, sau khi cô say rượu, còn cưỡng hôn Trương Hạo Lâm.
Nếu để cho người nhà Mộ Dung Lạc Nguyệt cho rằng, cô có ý với Trương Hạo Lâm, sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà. Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, Nhạc Mi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
"Được rồi Nhạc cảnh quan, cô không cần phải xoắn xuýt nữa. Về chuyện đêm qua, ta sẽ giữ kín như bưng, ngay cả tiểu Nguyệt cũng không nói. Ta biết cô không tin ta, nhưng ta sẽ dùng sự thật chứng minh, ta Trương Hạo Lâm không phải loại tiểu nhân hèn hạ."
Nhìn Nhạc Mi cau mày, buồn rầu vô cùng. Trương Hạo Lâm vừa cười nói với cô, vừa vươn tay, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía cổng.
Trong lòng càng nghĩ: "Nhạc Mi đại hoa khôi cảnh sát này, không phải luôn nói hắn không ra gì sao? Vậy thì Trương Hạo Lâm, sẽ dùng hành động thực tế chứng minh. Hắn Trương Hạo Lâm không phải như lời cô nói, trong đầu tưởng tượng ra như vậy."
Trong lòng Nhạc Mi đang rối bời, bị Trương Hạo Lâm lôi kéo đi. Buồn bực không thôi, cuối cùng không nói gì nữa, đành theo hắn vào phòng ăn cơm.
Khi bọn họ vào cửa, tất cả mọi người trong nhà Trương Hạo Lâm, đã ngồi vào bàn ăn, chỉ còn đợi họ.
Thấy Nhạc Mi đi tới, lại mặc một thân cảnh phục. Tất cả những người ngồi trước bàn ăn, đều mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn cô. Bị những người này nhìn như vậy, Nhạc Mi càng thêm không được tự nhiên.
Trông Nhạc Mi mặt ửng hồng, không giống dáng vẻ thẹn thùng như bây giờ. Hoàn toàn khác hẳn vẻ bá khí của một mỹ nữ cảnh sát trước đây.
Trương Hạo Lâm cười thầm, sau đó mới giới thiệu: "Cha mẹ, Trần ca, Khỉ Tình tỷ. Con giới thiệu với mọi người một chút, đây là chị của tiểu Nguyệt, Nhạc Mi. Là nữ cảnh sát của cục cảnh sát tỉnh, bây giờ đang công tác ở cục cảnh sát huyện."
Nói xong, Trương Hạo Lâm lại nhìn về phía những người đang ngồi trước bàn ăn, lần lượt giới thiệu cho Nhạc Mi: "Nhạc cảnh quan, đây là cha ta, mẹ ta. Còn có người hợp tác làm ăn của ta Trần ca, đây là Khỉ Tình tỷ ở trong thôn. Bọn họ đều là người thân và bạn bè tốt của ta, tiểu Nguyệt cũng rất quen thuộc với họ."
"A, chào bá phụ bá mẫu, chào Trần tiên sinh, chào Khỉ Tình nữ sĩ." Bị những người này nhìn như vậy, Nhạc Mi thật sự có chút không được tự nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng chào hỏi bọn họ.
Sớm biết cô đi ra như thế này, những người này sẽ nhìn cô như nhìn quái vật. Cô nhất định không chịu đi ra, thà trốn trong phòng đợi Trương Hạo Lâm tên tiểu tử thối kia ăn xong, rồi mới ra cùng hắn về huyện.
Nghĩ tới những điều này, Nhạc Mi không nhịn được, có chút oán trách Trương Hạo Lâm. Trong lòng thầm nói: "Trương Hạo Lâm tiểu tử thối này, chắc chắn là cố ý. Bởi vì ghi hận mấy lần trước, cô liên tiếp làm khó hắn. Cho nên lần này, hắn cố ý làm khó cô sao?"
Thế nhưng, ngay khi Nhạc Mi nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu với Trương Hạo Lâm, thì mẹ của Trương Hạo Lâm đứng lên.
Sau đó đi tới trước mặt Nhạc Mi, nhiệt tình nắm tay cô, vừa cười vừa nói: "Hóa ra cô là chị gái của tiểu Nguyệt, xinh đẹp thật đấy. Lại còn là cảnh sát, lão bà già ta sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nữ cảnh sát đấy."
Lúc đầu, Mộ Dung Lạc Nguyệt là y tá, dung mạo xinh đẹp, tính cách lại tốt. Mẹ Trương Hạo Lâm đã cho rằng, Mộ Dung Lạc Nguyệt đã là cô gái có bản lĩnh. Không ngờ, bây giờ lại xuất hiện Nhạc Mi, còn ưu tú hơn Mộ Dung Lạc Nguyệt rất nhiều.
Xem ra toàn bộ gia đình Mộ Dung Lạc Nguyệt, người có quan hệ với bọn họ, đều là rồng phượng trong loài người. Con trai nhà bọn họ đây là có tiền đồ, tiếp xúc với người, đều là không phú thì quý.
Lúc đầu, Nhạc Mi còn đang thầm oán trách Trương Hạo Lâm, có chút giận hắn. Nhưng bây giờ, nghe mẹ Trương Hạo Lâm khen cô như vậy, giống như rất thích cô.
Nhạc Mi liền cười có chút ngượng ngùng, nói: "Bá mẫu quá khen rồi ạ."
Lần trước, Nhạc Mi đến nhà Trương Hạo Lâm, rất có thành kiến với Trương Hạo Lâm. Cho nên, cô không hề để ý đến cha mẹ Trương Hạo Lâm. Bây giờ, thấy mẹ Trương Hạo Lâm hòa ái dễ gần, vẻ ngượng ngùng vừa rồi của cô, trong nháy mắt liền tan biến.
Lúc này, cha Trương Hạo Lâm cũng lên tiếng. Cười nói: "Thì ra là chị gái của tiểu Nguyệt, nếu đang công tác ở huyện, sau này hãy thường xuyên đến chơi. Đều là người một nhà, cô đừng khách khí, mau ngồi xuống ăn cơm đi."
Dù sao trong mắt cha mẹ Trương Hạo Lâm, Mộ Dung Lạc Nguyệt đã là con dâu mà nhà bọn họ nhận định. Cho nên, nếu Nhạc Mi là chị gái của Mộ Dung Lạc Nguyệt, tự nhiên cũng là khách quý của nhà bọn họ. Đương nhiên bọn họ phải chiêu đãi tốt, đây là điều chắc chắn.
"Đúng vậy, đúng vậy, ngồi xuống trước đã, ăn cơm xong chúng ta lại trò chuyện tiếp." Cha Trương Hạo Lâm đã nói như vậy, mẹ Trương Hạo Lâm, cũng vội vàng gật đầu.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận