Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 595: Tới cái lén lút nhỏ

**Chương 595: Đến vụng trộm một chút**
Một mặt khác là bởi vì, Trương Hạo Lâm cảm thấy: "Dù sao Khỉ Tình đều hiểu chuyện như vậy, nàng nhất định sẽ hiểu cho tâm tình của ta, sẽ không so đo với ta."
Nghe được Trương Hạo Lâm nói như vậy, Nhạc Mi, người không hề để tâm đến dáng vẻ của nam nhân mình thích, đôi mắt to ngập nước có chút phiếm hồng.
Nàng nhìn chằm chằm Trương Hạo Lâm, sau đó mặt mày ẩn tình nói: "Trương Hạo Lâm, ngươi thật tốt, bây giờ ta rốt cuộc hiểu vì sao Tiểu Nguyệt lại thích ngươi đến vậy."
"Cảm ơn ngươi đã không ghi hận ta vì những khó dễ ta gây ra cho ngươi trước kia. Thật ra lúc ấy..."
Bây giờ nàng và Trương Hạo Lâm đã ở bên nhau, nghĩ lại những chuyện trước kia, Nhạc Mi luôn cảm thấy có chút băn khoăn trong lòng.
Thế nhưng lời nói trong miệng nàng còn chưa nói xong. Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, Trương Hạo Lâm liền không nhịn được bật cười.
Sau đó trực tiếp vươn tay, che miệng Nhạc Mi lại. Rồi thấp giọng nói: "Ta biết khi đó ngươi đối xử với ta như vậy là vì sao. Ngươi sợ chính ngươi đi quá gần ta, lại thích ta đúng không?"
Dù sao Nhạc Mi vừa gặp mặt hắn, liền đã không cầm lòng được bởi mị lực của hắn.
Nếu như không phải giữa hai người bọn họ cách một Mộ Dung Lạc Nguyệt. Chỉ sợ Nhạc Mi đại mỹ nữ này đã sớm đầu hàng trước hắn. Chỗ nào còn có thể chống đỡ qua khoảng thời gian sau đó?
Cho nên đối với những xoắn xuýt trong lòng nàng, Trương Hạo Lâm đã sớm hiểu rõ. Chỉ là nể mặt Nhạc Mi, không vạch trần mà thôi.
"Nguyên lai ngươi đều biết, ta còn tưởng rằng ngươi không hề hay biết tâm tư của ta." Nghe Trương Hạo Lâm nói vậy, Nhạc Mi hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Không ngờ suy nghĩ trong lòng mình đã sớm bị hắn nhìn thấu. Nhạc Mi không khỏi ngượng ngùng, mặt nàng bắt đầu đỏ lên.
Trong lòng cũng không ngừng thầm nghĩ: "Trương Hạo Lâm gia hỏa này, thật sự là quá thông minh? Sao trong lòng nàng nghĩ gì hắn đều biết, chẳng lẽ những cử động trước kia của mình trong mắt hắn đều là chuyện tiếu lâm sao?"
Cho nên nàng mới biết, Trương Hạo Lâm gia hỏa này thật sự là quá đáng ghét. Chưa từng có nam nhân nào khiến nàng Nhạc Mi có cảm giác thất bại như vậy.
Nàng không chỉ có thân thủ kém hắn, tâm tư kín đáo kém hắn, thế mà ngay cả trí thông minh cũng kém hắn.
Cho nên có một số lúc nàng đều nghĩ: "Chẳng lẽ trước khi gặp Trương Hạo Lâm, những đối thủ mà Nhạc Mi nàng gặp đều là đối thủ giả sao?"
Không phải vì sao những đối thủ kia lại dễ dàng bị nàng p·há hủy như vậy? May mắn Trương Hạo Lâm gia hỏa này không đi làm chuyện x·ấ·u.
Nếu như hắn biến thành đại phôi đản, không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực cùng tài lực mới có thể bắt được hắn.
"Đúng vậy a, ta đều biết. Cũng bởi vì ta biết, ta mới không nỡ để ngươi giấu diếm khổ cực như vậy." Trông thấy Nhạc Mi thẹn thùng, mặt ửng hồng tựa như quả táo chín, nhìn liền trong veo ngon miệng.
Trương Hạo Lâm liền không nhịn được cúi đầu, trực tiếp hôn nàng.
Mà Nhạc Mi vừa rồi trong lòng còn muốn nói nhiều hơn, bị Trương Hạo Lâm hôn như vậy, liền có chút không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.
Bị động nhận lấy nụ hôn của hắn, chậm rãi cùng hắn quấn quýt thành một đoàn.
Lúc này trong phòng, uyên ương ngọt ngào không kể xiết.
Nhìn trời đã sáng, mẫu thân của Trương Hạo Lâm bắt đầu chuẩn bị điểm tâm. Trông thấy xe của nhi tử nhà mình dừng ở cửa viện.
Liền nghĩ: "Đứa nhỏ này sao sáng sớm lại qua bên này."
Cho nên liền ở trong sân hô: "Hạo Lâm, Hạo Lâm con ở đâu vậy?"
Mẫu thân Trương Hạo Lâm hô như vậy, thật sự dọa sợ Nhạc Mi trong phòng.
Sợ bị mẫu thân Trương Hạo Lâm bắt gặp, phát hiện quan hệ giữa hai người bọn họ. Nhạc Mi cả người đều trốn trong ngực Trương Hạo Lâm, thở mạnh cũng không dám.
Ngược lại Trương Hạo Lâm giống như một bộ dáng không sợ trời không sợ đất. Trông thấy Nhạc Mi khẩn trương thành dạng này, hắn ngược lại nhịn không được bật cười.
"Ngươi cười cái gì, vạn nhất bại lộ thì làm sao bây giờ? Còn không tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp, không phải nếu như bị bá mẫu biết, đến lúc đó sẽ nhìn ta thế nào?"
Nhìn đến lúc này, Trương Hạo Lâm thế mà còn cười.
Nhạc Mi quả thực là vừa tức vừa gấp, lại không dám lớn tiếng rống hắn, chỉ có thể thấp giọng nói.
Giống như con mèo nhỏ cực kỳ tức giận, lại không dám nổi giận, thật sự đáng yêu không chịu được.
Nhìn thấy Nhạc Mi kháng nghị, Trương Hạo Lâm căn bản không xem đây là chuyện gì, liền cúi đầu xuống. Vụng trộm nói gì đó bên tai Nhạc Mi. Sau đó hắn liền không mở miệng nữa.
Ngược lại Nhạc Mi nghe hắn nói, có chút hồ nghi nhìn hắn, sau đó trong lòng thầm nghĩ: "Trương Hạo Lâm, biện pháp này có thực sự tốt không? Cứ giả bộ như không nghe thấy, vạn nhất mẹ hắn tìm đến thì làm thế nào?"
Nhưng lại tại thời điểm Nhạc Mi nghi ngờ, nghi ngờ biện pháp này của Trương Hạo Lâm có thực sự khả thi hay không.
Mẫu thân Trương Hạo Lâm đứng trong sân hô hai tiếng, không nghe được Trương Hạo Lâm trả lời, liền cho rằng hắn không có ở đây.
Cho nên không có hô nữa, liền trực tiếp xoay người, hướng phòng bếp đi.
Vừa đi vừa không nhịn được lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này, sáng sớm lại chạy đi đâu? Cả ngày không ngủ được, cũng không sợ thân thể mệt mỏi sụp đổ."
Mẫu thân Trương Hạo Lâm không gọi hắn nữa.
Phòng bếp nhà Trương Hạo Lâm liền vang lên tiếng va chạm của nồi bát. Nghe là biết mẫu thân Trương Hạo Lâm đã từ bỏ ý định tìm hắn, quay đầu đi nấu cơm.
Nghe được thanh âm này, Nhạc Mi rất sợ quan hệ giữa nàng và Trương Hạo Lâm bị mẫu thân hắn phát hiện, mà ảnh hưởng đến ấn tượng của bà đối với nàng, liền thở dài một hơi.
Sau đó nhìn Trương Hạo Lâm, có chút oán trách nói: "Đều tại ngươi, lúc này tới tìm ta, thật dọa c·hết ta."
Mặc dù nàng cảm thấy ở cùng Trương Hạo Lâm là chuyện vô cùng ngọt ngào.
Nhưng nơm nớp lo sợ thế này vẫn khiến nàng bị dọa quá sức. Nàng không biết lúc nào mình mới có thể quang minh chính đại trở thành nữ nhân của hắn, mà không phải lén lút.
Bất quá suy nghĩ này, nàng cũng chỉ có thể giữ trong lòng, vụng trộm nghĩ mà thôi.
Bởi vì nhìn Khỉ Tình kia không phải ở trước mặt hắn chịu nhục làm tình nhân sau lưng hắn sao? Khỉ Tình đều có thể nhận được đãi ngộ đó, nhưng nàng lại không chịu được, Nhạc Mi chính mình cũng cảm thấy không tốt lắm.
Dạng này đoán chừng Trương Hạo Lâm có thể sẽ hoài nghi, tình cảm của nàng đối với hắn kém xa tình cảm Khỉ Tình dành cho hắn.
Chỉ bất quá đối với oán trách của Nhạc Mi, Trương Hạo Lâm lại xem thường. Còn cười đến xấu xa nói: "Kỳ thật thỉnh thoảng hù dọa một chút, vậy rất tốt a, ngươi không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?"
Nói xong lời này, Trương Hạo Lâm không cho Nhạc Mi thêm thời gian oán trách hắn. Mà là trực tiếp vùi đầu làm chuyện mình chưa làm xong.
Cho nên sáng sớm này, thời gian Nhạc Mi rời giường ra khỏi phòng so với bình thường muộn hơn rất nhiều.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ người dịch. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận