Nông Thôn Nông Dân Thấu Thị Y

Chương 243: Đùa giỡn tiểu nông dân

Chương 243: Trêu đùa tiểu nông dân
Nhìn phương pháp lạnh nhạt mà mình áp dụng mấy ngày nay, thật đúng là rất có tác dụng. Không phải mình mỗi ngày quấn lấy Lam Tuyết, Lam Tuyết ngược lại còn tới tìm hắn, đây cũng là chuyện tốt.
"Ta nghèo là vì muốn chọc cho ngươi vui vẻ a, bình thường ngươi đều không cười, ta liền muốn làm một người đàn ông có thể khiến cho ngươi vui vẻ." Đoán cũng đoán được Lam Tuyết ở đầu dây điện thoại bên kia, cười đến vô cùng xinh đẹp. Trương Hạo Lâm liền trả lời tin nhắn của nàng, đầy miệng lưu loát dỗ ngon dỗ ngọt.
Dù sao trong khoảng thời gian này hắn tán tỉnh Khỉ Tình, tán tỉnh Mộ Dung Lạc Nguyệt. Cứ tán tỉnh qua lại, đều đã nhanh muốn tu luyện thành tinh. Hiện tại cùng Lam Tuyết nói những lời này, chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ dàng mà thôi.
Vừa nói chuyện, Trương Hạo Lâm vừa ngồi lên giường. Thoát giày nằm ở trên giường, một bên lật xem ảnh chụp của Lam Tuyết lưu trong album điện thoại.
Nhìn Lam Tuyết có ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng. Dáng người lồi lõm, cùng khí chất lạnh lùng diễm lệ. Hắn liền không nhịn được muốn: "Nếu như có thể sờ được, chạm được Lam Tuyết, không biết sẽ sung sướng đến mức nào. Mỹ nhân như vậy thật là đẹp a, thế gian hiếm có, hắn Trương Hạo Lâm thề nhất định phải có được nàng."
Lam Tuyết ở đầu bên kia điện thoại, cũng bởi vì Trương Hạo Lâm lạnh nhạt mà mất ngủ. Nhịn một buổi tối, đến cuối cùng mới nhịn không được, gửi cho Trương Hạo Lâm một tin nhắn.
Khi nàng nhận được tin nhắn cuối cùng mà Trương Hạo Lâm trả lời, câu nói dỗ ngon dỗ ngọt kia, Lam Tuyết cảm thấy trái tim băng giá của mình đều nhanh muốn sụp đổ. Nằm ở trên giường, nàng cũng không biết đối với lời nói như thổ lộ của Trương Hạo Lâm làm thế nào để hồi đáp.
Nhưng là trông thấy tin nhắn này, Lam Tuyết vẫn là không nhịn được cười. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, mặt mũi tràn đầy vẻ ngọt ngào.
Cho nên thật sự không biết mình nên trả lời thế nào, Lam Tuyết liền cầm điện thoại di động của mình lên chụp một tấm hình. Sau đó không chút do dự gửi cho Trương Hạo Lâm.
Chỉ là vừa nghĩ tới Trương Hạo Lâm trông thấy ảnh chụp này của nàng lúc kinh ngạc, nhất định sẽ rất kinh ngạc a? Dù sao lần trước nàng gửi cho hắn, chỉ là ảnh chụp chính diện mặc âu phục công sở mà thôi.
Nghĩ như vậy, Lam Tuyết không khỏi đã cảm thấy có chút thẹn thùng. Kéo chăn lên che kín đầu mình, Lam Tuyết mặt đỏ bừng. Trong lòng không ngừng bồn chồn: "Tấm hình này của mình gửi tới, Trương Hạo Lâm có thích không? Hẳn sẽ thích đi, dù sao trước đó ở trường học, hắn không phải cũng thích nhìn trộm mình sao?"
Ngay lúc Trương Hạo Lâm nằm ở trên giường ngắm ảnh chụp của Lam Tuyết, nghĩ đến lần trước tại bệnh viện, mình đã dùng mắt nhìn xuyên tường, nhìn thấy thân thể mỹ lệ kia. Cỗ thú huyết trong thân thể Trương Hạo Lâm, phảng phất đều đang sôi trào.
Mà lúc này đây, điện thoại di động của hắn lại vang lên. Đánh gãy tưởng tượng của hắn, kéo hắn trở về hiện thực.
Ấn mở đầu kia, xem xét tin nhắn Lam Tuyết hồi phục cho hắn, Trương Hạo Lâm suýt chút nữa máu mũi đều phun ra ngoài.
Trên màn hình điện thoại di động của hắn, Lam Tuyết mặc áo ngủ bằng lụa màu xanh da trời. Cứ như vậy nằm trên chiếc giường nhìn qua đã thấy rất cao cấp. Cổ áo ngủ hơi mở ra, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết cùng xương quai xanh của nàng.
Trọng yếu nhất là, ánh mắt cùng biểu lộ của Lam Tuyết, đều mang theo vẻ xinh đẹp hiếm thấy. Hai ngọn núi đầy đặn nhô cao lớp áo ngủ bó sát.
Hình tượng như vậy, mặc dù không trực tiếp bằng lúc trước hắn dùng mắt nhìn xuyên tường nhìn Lam Tuyết. Nhưng loại cảm giác "còn ôm tỳ bà nửa che mặt" này, đối với Trương Hạo Lâm mà nói, sức hấp dẫn còn lớn hơn so với cái trước.
"Mẹ nó, Lam Tuyết đại mỹ nữ này là muốn làm gì? Dụ hoặc ta?" Nhìn xem mỹ nữ trên tấm ảnh, Trương Hạo Lâm nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Sau đó hai tay cầm điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất trả lời Lam Tuyết một tin nhắn. Nói: "Đại mỹ nữ, ngươi thật đẹp a, thấy ta đều nảy sinh ý nghĩ kỳ quái."
Giống đại mỹ nữ như Lam Tuyết, khi bọn họ còn đi học, chỉ riêng gương mặt này của Lam Tuyết, cũng không biết có bao nhiêu nam nhân nhắm vào nàng. Thế mà nàng lại gửi cho mình tấm ảnh như vậy, đây không phải muốn cho hắn suy nghĩ lung tung là cái gì?
"Đáng ghét, đàn ông các ngươi chính là như vậy, không một ai đứng đắn. Thôi, không nói chuyện nữa, ta đi ngủ trước đây, ban ngày còn phải đi công ty." Thấy được tin nhắn Trương Hạo Lâm trả lời nàng, tâm tình Lam Tuyết đều trở nên vô cùng tốt.
Khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, gương mặt cũng bởi vì thẹn thùng mà có chút đỏ lên.
Nghĩ đến Trương Hạo Lâm ở bên kia điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp của mình, ánh mắt không dời nổi. Lam Tuyết liền không nhịn được oán thầm: "Nhìn ngươi Trương Hạo Lâm tên tiểu tử thúi này, sau này còn dám lạnh nhạt với ta. Coi như bên cạnh ngươi, khả năng có những ong bướm vây quanh thì sao?"
"Chỉ là những đóa hoa dại ven đường, làm sao có thể so sánh với ta Lam Tuyết? Ta chờ xem nửa năm sau, ngươi có thể hay không đạt tới yêu cầu của ta. Chỉ cần ngươi thật sự đạt tới, nói không chừng ta sẽ cho ngươi một cơ hội theo đuổi ta."
Dù sao Lam Tuyết thật sự tin tưởng mị lực của mình, Trương Hạo Lâm không cách nào kháng cự. Mặc dù mấy ngày nay Trương Hạo Lâm không có liên hệ nàng, nàng liền cảm thấy bất an. Lam Tuyết cũng tự an ủi mình, sở dĩ mình như thế, chỉ là bởi vì không quen mà thôi.
Cho nên Trương Hạo Lâm vẫn là nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng Lam Tuyết từ trước đến nay chính là thiên chi kiêu nữ. Xưa nay không cảm thấy, mình giống như những nữ nhân vì nam nhân mà mất đi bản thân. Mặc kệ Trương Hạo Lâm làm cái gì, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng Lam Tuyết.
Gặp Lam Tuyết nói chính nàng buồn ngủ, Trương Hạo Lâm đang nằm ở trên giường, vẫn trả lời tin nhắn của nàng ngay lập tức: "Được rồi, đại mỹ nữ, vậy ngươi liền nghỉ ngơi thật tốt a. Ta sẽ mau chóng lên kinh tìm ngươi, chờ ta."
Lam Tuyết khẳng định là sợ hắn thay lòng đổi dạ, cho nên mới gửi cho hắn tấm ảnh như vậy. Coi như Trương Hạo Lâm không hiểu tâm tư đàn bà, cũng có thể minh bạch dụng ý của Lam Tuyết là cái gì.
Cho nên hắn tiếp tục thăm dò tâm tư của Lam Tuyết, nhìn xem mình ở trong lòng băng sơn đại mỹ nhân này, đến tột cùng trọng yếu đến mức nào. Nói không chừng Lam Tuyết sớm đã bị mị lực của hắn chinh phục, chẳng qua là cảm thấy thận trọng, khó mà nói ra miệng mà thôi.
Nghĩ như vậy, Trương Hạo Lâm trong lòng liền đắc ý. Tay cong lại gối lên sau gáy, sau khi gửi xong tin nhắn, lại tiếp tục ngắm nhìn tấm ảnh dụ người phạm tội kia của Lam Tuyết.
Tưởng tượng nếu có một ngày, mình đi lên kinh. Có được Lam Tuyết, để nàng giống như Khỉ Tình, cùng Mộ Dung Lạc Nguyệt, yêu mình, như thế thời gian không biết hạnh phúc bao nhiêu.
Phải biết một cực phẩm đại mỹ nữ như Lam Tuyết, không biết có bao nhiêu nam nhân thèm muốn. Hắn Trương Hạo Lâm mặc dù xuất thân nông thôn thì thế nào? Chờ hắn có được Lam Tuyết, không biết bao nhiêu nam nhân trong thành phố sẽ hâm mộ hắn.
"Ân, vậy tạm biệt." Trông thấy Trương Hạo Lâm cũng không có thay đổi tâm ý, vẫn nói muốn tới lên kinh tìm nàng. Lam Tuyết trước đó còn có chút hoài nghi, trong nháy mắt liền yên tâm trở lại.
Nhìn trên màn hình mấy câu ngắn gọn, khóe miệng nàng nở nụ cười ngọt ngào, chính mình cũng không biết. Ngón tay ngọc nhỏ dài lướt trên điện thoại di động, mang theo chút ngượng ngùng trả lời tin nhắn này của Trương Hạo Lâm, sau đó liền nhắm mắt lại ngủ.
(Xin hãy vote 9-10 điểm đánh giá chất lượng cuối chương ủng hộ conver. Cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận